Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 647 - Chương 647. Chương 647

Chương 647. Chương 647 Chương 647. Chương 647

Cũng có người cảm thán nói: "Tiếc thay cho mấy ngàn đệ tử của Thương Thuật Cốc, chẳng lẽ đểu bỏ mạng theo Vân Nhất Phong hết rồi sao?"

Người kể chuyện mỉm cười, phe phẩy quạt rồi nói: "Từ từ nào, các vị hãy nghe ta kể tiếp."

Hắn dùng giọng điều bí ẩn để nhấn mạnh, nói tiếp: "Biến cố đáng sợ ở Thương Thuật Cốc, sau khi Vân Nhất Phong tự bạo mới chính thức bước vào cao trào."

"Vị đạo hữu vừa rồi có hỏi, có phải tất cả đệ tử của Thương Thuật Cốc đã chết dưới cơn tự bạo của Vân Nhất Phong đúng không." Hắn cố ý úp úp mở mở: "Các vị hãy đoán to gan hơn xem."

Có người mất kiên nhẫn ném một túi linh thạch tới: "Nói mau nói mau."

Người kể chuyện nhận linh thạch, cười rồi thở dài nói: "Chuyện này còn phải nói ngược về dược nhân Vong Ưu kia."

Nói xong, giọng điệu của người kể chuyện nghiêm túc lên, nói:

"Lúc Vân Nhất Phong tự bạo thì dược nhân kia rất dứt khoát, tiến về phía tự bạo mà không thèm quay đầu lại, bởi vì ở đó còn có rất nhiều đệ tử vô tội của Thương Thuật Cốc.

Nàng bay lên, muốn đồng quy vu tận với Thương Thuật Cốc Chủ kia, dùng năng lực đặc biệt có thể tái sinh cơ thể để cứu sống tất cả những người bị ảnh hưởng trong Thương Thuật Cốc."

Nghe đến đó, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

"Còn may còn may, không có nhiều người uổng mạng."

"Đúng là như Thiếu minh chủ nói, Vân Nhất Phong này đúng là nghiệp chướng nặng nề."

Nhưng lại có người đột nhiên hỏi: "Vậy dược nhân kia thì sao? Nàng cứu nhiều đệ tử Thương Thuật Cốc như vậy, thế còn nàng thì sao?"

Người kể chuyện nhìn người hỏi chuyện nọ với ánh mắt thâm sâu, rung đùi đắc ý nói: "Tu sĩ Kiến Long Môn tự bạo, dưới uy thế hủy thiên diệt địa như thế, nàng từ bỏ bản thân, muốn cứu người khác, nên đưa mình vào trong nguy hiểm."

Người kể chuyện nhìn chằm chằm vào mắt người vừa hỏi chuyện, nói: "Dược nhân kia, tất nhiên là... Đồng quy vu tận với Vân Nhất Phong rồi."

Lúc hắn nói lời này thì trong phòng riêng trên lầu ba, tiếng chung trà đặt lên bàn phát ra âm thanh chói tai.

Trong lầu hai, người hỏi tình trạng của Vong Ưu phẫn nộ nở nụ cười: "Thương thay cho tấm lòng thiện lương của nàng, đúng là quá đáng tiếc."

Nghe qua thì có vẻ lời này không có vấn đề gì, nhưng lại không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều.

Nghiền ngẫm tỉ mỉ một lát, sẽ khiến người ta không khỏi nghi ngờ, hắn nói "thương thay", rốt cuộc là thương Vong Ưu vì những chuyện đã gặp phải, hay là là đang tiếc vì Vong Ưu đã chết, thế gian không còn linh dược nữa.

Có người nghi ngờ nói: "Nguồn tin của ngươi có đáng tin không đấy? Nghe nói hôm đó Thiếu minh chủ của Tiên Minh cũng ở hiện trường, mà bây giờ Tiên Minh còn chưa có câu trả lời chính thức nào cho chuyện này, vậy nên chân tướng chuyện này thế nào, có rất nhiều cách nói được đồn đãi, sao mà ngươi biết được rõ ràng như thế."

Người kể chuyện cười, giơ quạt lên, chỉ vào tiểu lâu trang nhã đối diện qua khung cửa sổ của quán trà, rồi nói: "Vị đạo hữu này, có biết đó là đâu không?"

Vừa nghe là biết đối phương không phải người ở thành Tây Kinh rồi, chưa quen thuộc với nơi này, hắn ngơ ngác hỏi: "Sao ta biết được."

Nhìn từ bên ngoài thì tòa lâu kia trông rất bình thường, chỉ khá phong nhã thôi.

Người kể chuyện xòe quạt ra, cười nói: "Tiêu dao dưới ánh trăng, nghe tiếng gió không nói. Nơi đó, chính là Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu."

"Ta đây bất tài, là người của nơi này."

Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu tin tức linh thông, nức tiếng trên đời.

Hắn tự giới thiệu xong, mọi người không nghi ngờ gì nữa.

Trong phòng riêng trên lầu ba, Kỳ Niệm Nhất nhướng mày nói: "Thuộc hạ này của ngươi có bản lĩnh hù người ghê thật đấy."

Nếu bỏ qua việc nói chuyện hơi phóng đại.

Trong phòng riêng, Tiêu Dao Du kiêu ngạo nói: "Không thấy ra đang làm gì à."

Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu, chuyện giao dịch tình báo.

Cho dù là thu thập tình báo hay là rải tin tức, dưới trướng nàng ta có một đám người chuyên làm chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment