Mộ Vãn rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Lúc ấy Vong Ưu làm như vậy, là ngươi dặn dò từ trước đúng không?"
"Diễn một vở kịch như thế trước mặt mọi người, để đám người Tiên Minh tận mắt chứng kiến cảnh nàng rơi vào trung tâm tự bạo, không còn chút đường sống nào nữa."
Mộ Vãn nhìn vào mắt Kỳ Niệm Nhất: "Từ nay về sau trên đời này không còn linh dược Vong Ưu, cũng không còn dược nhân Vong Ưu, vậy thì nàng sẽ không tiếp tục bị người kiêng kị, toàn bộ chuyện này, ngươi đã lên kế hoạch sẵn hết rồi đúng không?"
Kỳ Niệm Nhất nghe vậy, sửng sốt trong chớp mắt rồi sau đó không nhịn được nở nụ cười.
Nàng uống một hơi cạn sạch nước trà trong chung, rồi sau đó nói: "Mộ đại phu, không ngờ ở trong lòng ngươi, ta lại là người mưu tính thần sầu, không để lại sơ sót nào như thế."
"Chuyện Vân Nhất Phong tự bạo xảy ra bất ngờ, sao ta có thể dự đoán được chứ."
Mộ Vãn lặng lẽ nhìn nàng một lát, không hỏi tiếp nữa, ngược lại nói: "Mấy ngày nữa là lễ Long Môn của ngươi, sao ngươi vẫn còn ở thành Tây Kinh?"
Nói đến đây, Kỳ Niệm Nhất im lặng trong chốc lát rồi mới nói với vẻ bất đắc dĩ: "Ở đây vẫn còn một vài chuyện, phải gặp một người."
Tiêu Dao Du và Mộ Vãn đều là người tri kỷ, thấy nàng không muốn nói thêm nữa thì không hỏi tiếp.
Giữa các nàng, xưa nay đã có loại ăn ý này.
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm cặn lá trà trong chung, hỏi: "Vân Giác như thế nào rồi?"
Mộ Vãn lắc đầu: "Đạo tâm bị hao tổn, không biết tới khi nào mới có thể dưỡng lại toàn bộ."
Hắn tôn kính sư tôn, thờ phụng y đạo nửa đời, chỉ trong một đêm mà tất cả đã hóa thành trò cười.
Tiêu Dao Du buông tiếng thở dài: "Đạo tâm bị hao tổn thì hết cách rồi, chỉ có thể chính hắn vực dậy thôi."
Nàng lại hỏi: "Vậy bây giờ Thương Thuật Cốc như thế nào?"
Mộ Vãn thấp giọng nói: "Bây giờ là Phó sư huynh quản lý mọi chuyện, có rất nhiều đệ tử rời khỏi cốc, vứt bỏ thân phận đệ tử của Thương Thuật Cốc.
Hắn tạm thời dàn xếp những đệ tử không rời đi tới Thanh Liên Kiếm Phái và Thương Hoàn, chờ khi nào trùng kiến Thương Thuật Cốc xong thì sẽ đón những đệ tử đó về cốc."
Ai cũng không ngờ, Phó Sùng Sơn bị tước bỏ chức Thiếu cốc chủ vì chuyện của Vong Ưu, lại gánh vác trách nhiệm này lần nữa sau khi Thương Thuật Cốc chịu kiếp nạn lớn này.
Nói đến đây, ngay cả Mộ Vãn cũng nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất bằng vẻ kinh ngạc, hỏi: "Ngươi... Thật sự muốn một mình bỏ vốn để trùng kiến Thương Thuật Cốc sao? Ngươi có biết đây là khoản tiền lớn bao nhiêu hay không?"
Thương Thuật Cốc là y cốc, cắm rễ ở Trung Châu mấy trăm năm mới có vạn mẫu linh dược điền đứng đầu, chỉ tính linh dược điền trong cốc đã là ngàn vàng khó đổi, vậy mà vào hôm xảy ra kiếp nạn đã bị hao tổn gần như không còn.
Con đường tu hành của y tu đắt có tiếng, từ việc dùng dược đến bắt mạch thi châm, đều cần vô số lần nếm thử, vậy nên hao phí vô số của cải.
Bây giờ trên đại lục, môn phái có thể nuôi một nhóm y tu đã là số ít, huống chi còn giống như Thương Thuật Cốc, toàn bộ đều là y tu.
Lượng sức người sức của để trùng kiến Thương Thuật Cốc, gần như có thể vắt khô nguyên một tông môn.
Bây giờ, chuyện đã qua được bảy ngày, không có bất cứ tông môn nào ở Trung Châu bằng lòng tiếp nhận cục diện rối rắm này của Thương Thuật Cốc.
Thậm chí đến cả đệ tử ban đầu của Thương Thuật Cốc cũng được dàn xếp tới Thương Hoàn và Thanh Liên Kiếm Phái ở Đông Châu.
Không chỉ những tông môn khác mà đến cả Tiên Minh cũng tạm thời chưa đưa ra được quyết định.
Nhưng chuyện này lại đúng ý Kỳ Niệm Nhất.
"Đúng là ta muốn làm như vậy." Nàng nở nụ cười với Mộ Vãn, an ủi: "Chỉ cần đệ tử Thương Thuật Cốc vẫn còn, công pháp và truyền thừa vẫn còn, thì mọi chuyện đâu còn có đó. Chuyện trùng kiến chỉ cần có tài lực là đủ rồi."
Kỳ Niệm Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó có một bóng người quen thuộc đi vào quán trà.