Khúc Vi nghe xong, thở dài nói: “Sư muội, vất vả cho muội rồi.”
Lô Thu Đồng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Ai bảo đây là ngày trọng đại trăm năm khó gặp của Thương Hoàn chúng ta chứ.”
Hôm nay không chỉ là lễ Long Môn của một tu sĩ bình thường ở Thương Hoàn.
Nó còn đại biểu cho đệ tử nhỏ tuổi nhất của Mặc Quân đã đạt đến Kiến Long Môn, chính thức có thể tham dự vào cuộc chiến bên trong Thâm Uyên.
Hai năm trước, người đời hầu như không hề biết gì về cái tên Kỳ Niệm Nhất.
Dưới gối Mặc Quân có bốn đệ tử, đại đệ tử là Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh, đệ tử thứ hai là Thần Cơ Lệnh Chủ, đệ tử thứ ba là hoàng tử Ma Cung, chỉ có tiểu đồ đệ nhỏ nhất này là không có truyền ra tin tức gì, trong mắt người ngoài, nàng giống như là người trong suốt của Vẫn Tinh Phong.
Nhưng chỉ hai năm sau, nàng đã vang danh tứ hải.
Trong bữa tiệc, Trang Quân ngồi trên vân đài, nhớ tới chuyện này, cảm thấy có chút thổn thức.
Năm đó, vì Mặc Quân gây cản trở nên kế hoạch của minh chủ không thành công, tuy nhiên vì phòng ngừa sau này nàng lớn lên có năng lực phản kháng, không chịu xả thân hy sinh, nên bọn họ mới cố ý áp chế mọi tin tức về nàng.
Nhưng sự thật chứng minh, là kẻ mạnh chân chính thì dù có chèn ép như thế nào, cũng không thể che dấu được hào quang.
Khách khứa trên vân đài dần đầy, đều là người đến xem lễ hôm nay.
Các đệ tử Thương Hoàn dẫn khách khứa vào chỗ, biểu tình trên mặt không có bất kỳ dao động nào, bọn họ đối xử với khách đến đều bình đẳng, không vì thân phận đối phương mà kinh ngạc, cũng không vì đối phương vô danh mà đối đãi lạnh lùng.
Nhưng cũng khó tránh bọn họ khiếp sợ trong lòng, lễ Long Môn của tiểu sư tỷ có nhiều đại năng đến chúc mừng như vậy.
Vân đài bên này có Thanh Liên kiếm tôn, bên kia có Cô Sơn đạo tôn, hai vị cường giả Thiên Thu Tuế đương thời đến tham dự, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Trong lòng mọi người thầm chậc lưỡi, Kiếm Tôn và Thanh Liên Kiếm Phái có mối quan hệ tốt với Thương Hoàn từ xưa đến nay, nên Kiếm Tôn đến đây cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng Đạo Tôn cũng xưa nay ru rú trong Cô Sơn ở Trung Châu xa xôi, ngay cả đệ tử Cô Sơn muốn gặp mặt cũng khó, không ngờ hôm nay Đạo Tôn sẽ đến đây dự lễ.
Nhóm thiếu nữ được Kỳ Niệm Nhất đặc biệt xếp chỗ ngồi ở chỗ bạn bè thân thích, lễ Long Môn còn chưa bắt đầu, chính chủ Kỳ Niệm Nhất còn chưa xuất hiện, mấy nàng thiếu nữ trò chuyện vô cùng hăng say.
Ở trận chiến Thâm Uyên khi đó, Diêu Quang và Tiêu Dao Du vừa gặp đã thân, giờ vừa gặp lại hai người đã kể khổ, rất có cảm giác hận vì gặp nhau quá muộn.
Diệu Âm mặc một chiếc váy màu tím, đeo khăn che mặt cùng màu, che khuất nửa khuôn mặt, nàng ta muốn ăn điểm tâm ngọt đáng yêu trên bàn mà không đành lòng xuống tay.
Mộ Vãn tựa vào lan can, lặng lẽ nhìn tầng mây. Nàng ta mặc pháp bào y tu, bên chân dựng một thanh trường đao, vốn dĩ trông rất không hợp, nhưng trên người nàng ta lại hiện ra một loại cảm giác hài hòa kỳ lạ.
Thượng Quan Hi bị sốc khi nhìn thấy mọi thứ.
Đây là lần đầu tiên nàng ra khỏi Nam Cảnh, đi đến nơi xa tới như vậy.
Ngọc Trùng Cẩm và Tống Chi Hàng là hai nam nhân duy nhất ở đây, đối mặt nhìn nhau, sau đó cảm thấy họ thật sự không hợp.
Ngọc Trùng Cẩm nâng ly rượu lên, nói với Tống Chi Hàng: “Hai ta uống một ly?”
Tống Chi Hàng từ chối: “Hôm nay là lễ Long Môn của nàng ấy, ta muốn xem thật kỹ, sẽ không uống rượu.”
Ngọc Trùng Cẩm cũng không miễn cưỡng, hắn ngửa đầu uống một ly, nhưng từ vẻ mặt và giọng nói của Tống Chi Hàng đoán ra có điều gì đó không ổn.
Hắn nhích tới gần một chút, thấp giọng nói: “Có phải ngươi thích nàng hay không?”
Tống Chi Hàng mở to mắt, sau đó nở nụ cười ngượng nghịu nhưng lễ phép, tựa như đang bối rối, làm sao có người làm như quen thân lắm vậy, vừa gặp mặt đã hỏi chuyện riêng tư như thế này.