Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 654 - Chương 654. Chương 654

Chương 654. Chương 654 Chương 654. Chương 654

Ngọc Trùng Cẩm không đợi Tống Chi Hàng trả lời đã bày ra vẻ mặt đã hiểu, vỗ vỗ vai Tống Chi Hàng, nói: “Đây cũng không phải chuyện mờ ám gì, nàng tốt như vậy, thích nàng rất bình thường a.”

Tống Chi Hàng thưởng thức những lời này, trong nháy mắt vẻ mặt từ xấu hổ biến thành có chút hoài nghi và vi diệu, cũng hạ giọng hỏi: “Vị đạo hữu này, ngươi cũng...?”

Ngọc Trùng Cẩm đột nhiên buồn bã khi nghe lời này, hắn lại rót một ly rượu: “Không nhắc tới, tóm lại ta không thể nói ra miệng.”

Dáng vẻ chứa chất chứa nhiều tâm sự của hắn khiến Tống Chi Hàng có chút ngượng ngùng.

Nhưng không ngờ tới năng lực điều chỉnh cảm xúc của Ngọc Trùng Cẩm quá mức phi thường, hắn chỉ suy sụp trong chốc lát rồi lập tức khôi phục nguyên khí, lại đụng đụng bả vai Tống Chi Hàng, hỏi: “Này, nàng có đưa cho ngươi vỏ kiếm không?”

Tống Chi Hàng mờ mịt nói: “Chưa từng, đưa vỏ kiếm có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Nghe câu trả lời này, Ngọc Trùng Cẩm mới nở nụ cười, mặt mày cong cong như trăng lưỡi liềm, lộ ra một cái răng nanh: “Không có là tốt rồi.”

Tiêu Dao Du ngồi bên cạnh bọn họ, đột nhiên hỏi: “Sao Sở Tư Niên không tới?”

Mộ Vãn một tay chống cằm, nhẹ giọng trả lời: “Không biết, hắn hình như tới Thương Hoàn từ sớm, chỉ là chưa hiện thân.”

Tiêu Dao Du thở dài nói: “Ta nói mà, với quan hệ của hai người bọn họ, sao Sở Tư Niên có thể không đến.”

Mộ Vãn nhớ tới một số chuyện kiếp trước, nhớ tới kết cục Sở Tư Niên hóa thành ma, không khỏi có chút cảm khái: “Đúng vậy, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, người cùng lớn lên. Tình nghĩa thời niên thiếu quả nhiên là vừa sâu sắc vừa đơn thuần.”

Ngọc Trùng Cẩm và Tống Chi Hàng nghe được bốn chữ thanh mai trúc mã, liền xích lại gần, nói với mấy cô gái: “Mấy vị quen biết với nàng như thế nào?”

Người thân của Kỳ Niệm Nhất vẫn còn ở Vẫn Tinh Phong chưa xuất hiện, hiện tại có thể ngồi ở vị trí thân hữu này đều là bạn tốt của nàng.

Thượng Quan Hi hơi rũ mắt, nhớ tới ngày các nàng lần đầu gặp nhau ở cửa thành, nói: “Nếu phải nói thì đã từng lừa gạt, thăm dò, sau đó lợi dụng lẫn nhau, cũng tín nhiệm lẫn nhau.”

Ngọc Trùng Cẩm khô khan nói: “Nghe... nghe rất phức tạp.”

Tiêu Dao Du trực tiếp nói: “Lúc ở Vô Vọng Hải, nàng nói muốn bao dưỡng ta, ta đồng ý rồi.”

Diêu Quang chấn động nói: “Bao dưỡng..., đây là thứ có thể trực tiếp nói cho bọn ta nghe sao?”

Tiêu Dao Du nở nụ cười hào phóng: “Cái này có gì không thể, lúc ấy một tháng là ba ngàn linh thạch cực phẩm, nhưng giờ lên giá, biến thành bốn ngàn rồi.”

Diêu Quang nuốt nước miếng, trong thoáng chốc nàng ta nhìn Tiêu Dao Du thấy rất lạ lẫm, cảm thấy mình so với Tiêu Dao Du còn bình thường chán.

Nàng ta nói: “Ta ở một cuộc thi đấu thua nàng, sau đó thì---”

Nàng ta còn chưa nói xong, thì Ngọc Trùng Cẩm tựa như tìm được người nhà, hưng phấn nói: “Ta cũng vậy! Nam Hoa luận đạo, ta thua nàng, từ đó về sau, ta đối với nàng khuynh... khâm phục không thôi.”

Hai chữ ‘ái mộ’ đến bên miệng lại bị hắn nuốt trở về.

Diêu Quang: “...”

Diêu Quang vốn định nói, sau khi thua Kỳ Niệm Nhất, nàng ta lên thang trời, tu luyện, chạy ngược chạy xuôi làm đủ mọi chuyện, nàng ta bị Kỳ Niệm Nhất an bài rất rõ ràng.

Tống Chi Hàng chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng: “Việc này, chắc là phải nói đến từ lúc ta cầu thân bị nàng cự tuyệt...”

Diệu Âm ngồi ở một bên không lên tiếng, nàng ta nở nụ cười, sau đó đột nhiên lấy ra một đóa trâm hoa, đặt lên bàn.

Người Nam Cảnh không hiểu ý của nàng, nhưng mấy người đã tham gia Nam Hoa luận đạo đều hiểu.

Nhìn thấy đóa trâm hoa này, người vẫn luôn lãnh đạm như Mộ Vãn cũng không nhịn được lộ ra nụ cười nhẹ.

Nàng ta suy tư một chút, đủ loại chuyện kiếp trước và kiếp này giống như mây bay lướt qua, thay đổi hoàn toàn như vậy, khiến cho nàng ta không phân rõ chuyện quá khứ kia là thật hay chỉ là một giấc mộng hoàng lương.

Bình Luận (0)
Comment