Nâng hộp kiếm, hầu kiếm chủ.
Đây là chuyện mà kiếm thị mới có thể làm.
Tiểu kiếm cốt của Thanh Liên Kiếm Phái, trong mắt mọi người là người thừa kế kiếm tôn, nhưng hôm nay lại tự mình cúi người xuống, dùng tư thái kiếm thị nâng thanh kiếm này, bước đến trước mặt nàng.
Sóng mắt Kỳ Niệm Nhất bất động, bình tĩnh nhận lấy hộp kiếm từ tay Sở Tư Niên.
Nắp hộp gỗ mun được nàng nhẹ nhàng đẩy ra, nàng lấy ra thanh cốt kiếm trắng thuần.
Trong ánh mắt trông đợi của mọi người, Kỳ Niệm Nhất không có động tĩnh, chỉ đặt trán lên thân kiếm, gọi Phi Bạch bằng cách trực tiếp nhất.
Trên vân đài, Tiêu Dao Du nhíu mày: “Nàng đang làm gì vậy? Nếu không lên thang mây, sẽ bỏ lỡ giờ lành.”
Nhưng Kỳ Niệm Nhất vẫn không động đậy, cố chấp gọi Phi Bạch, dáng vẻ ngươi không hiện thân, ta sẽ không đi.
Không biết qua bao lâu, Phi Bạch bất đắc dĩ xuất hiện.
Bên cạnh Kỳ Niệm Nhất chợt xuất hiện thêm một người, khiến mọi người kinh ngạc.
Mặc dù Phi Bạch đã xuất hiện vào ngày diễn ra trận chiến Thâm Uyên, nhưng hôm ấy chiến sự rối ren, mọi người không có thừa hơi quan tâm tung tích của hắn.
Dù rằng trong thời gian này, bọn họ đã nghe về truyền thuyết thần kiếm và kiếm linh, nhưng họ vẫn sốc khi Phi Bạch xuất hiện trước mặt mọi người.
Phi Bạch bất đắc dĩ nói: “Bây giờ ngươi muốn ta làm gì?”
Kỳ Niệm Nhất nhìn Phi Bạch, sau đó vươn tay về phía hắn.
Lông mi Phi Bạch run rẩy, tựa hồ có chút khó hiểu, lại giống như hiểu rõ cái gì, tim đập bắt đầu đập nhanh.
Hắn không do dự, nắm lấy tay Kỳ Niệm Nhất đang vươn ra, mười ngón tay đan vào nhau.
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Tuy rằng trước đây Thương Hoàn chưa từng có tiền lệ hai người cùng nhau quét trần đăng cao, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới việc leo thang mây này một mình.”
“Đại đạo cô quạnh mênh mông, không biết đã có bao nhiêu người ngã xuống giữa đường, ta cũng không biết bản thân mình sẽ đi được tới đâu.”
Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Phi Bạch, trịnh trọng nói: “Con đường phía trước quả thật rất gian nan, nhưng đồng hành cùng nhau thì có một chút cảm giác an ủi.”
“Vân Dã, ngươi có nguyện cùng ta đi tiếp, đi lên đỉnh cao kiếm đạo, tìm kiếm đại đạo cuối cùng.”
Vẫn Dã chỉ cảm thấy ánh mắt của nàng chân thành và thẳng thắn, nóng rực đến nỗi tựa như muốn thiêu đốt cả linh thể hắn.
Thời điểm nghe được hai chữ “Vân Dã”, hắn sững sờ trong giây lát.
Trước kia, hắn cảm thấy dù tâm tư của mình hay là tâm tư của người khác đối với nàng, nàng đều không hiểu, không biết và cũng không quan tâm.
Hiện tại xem ra, ngay cả chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy nàng dường như hiểu được.
Chỉ là chưa từng nói rõ mà thôi.
Vân Dã trở tay nắm chặt tay nàng, sau đó gật đầu thật mạnh.
“Cùng Niệm Nhất đồng hành, đại đạo không hối hận.”
Kỳ Niệm Nhất lộ ra nụ cười chân thành, cùng Vân Dã bước lên bậc thang thứ nhất.
Ba vạn bước thang mây, càng lên cao càng lạnh lẽo, càng lên cao đường đi càng hẹp.
Càng đi tới, càng không khỏi làm người ta lo lắng, con đường chật hẹp phía trước thật sự chỉ có thể một mình mình đi qua hay sao.
Nhưng đứng lẻ loi một mình trên cao, lại có thể cảm nhận được gió thổi lay động thang mây, cảm nhận được thân thể mình bị gió mạnh cuốn lấy, như thể sắp rơi xuống Thâm Uyên vô tận .
Cũng may, có người đi cùng.
Đại đạo không cô đơn.
Mọi người ở đây nhìn Kỳ Niệm Nhất và nam nhân đột nhiên xuất hiện dắt tay nhau quét trần đăng cao, chiếc váy đỏ chói mắt và vạt áo màu đen trầm tĩnh cùng nhau bước vào tầng mây vô tận, họ giật mình nhưng không nói gì.
Cung Lăng Châu ở cách thang mây không xa, tuyệt vọng che mặt: “Cuối cùng lại để nàng dụng sơ hở.”
Yến Hoài Phong phiền muộn nhìn hai bóng người kia: “Aii, nếu hắn là trẻ tuổi một chút---”
Lời còn chưa dứt đã bị Ôn Hoài Du trở tay nhét một quả táo, chặn miệng.
Ôn Hoài Du không khỏi bật cười khi nhớ tới lời Kỳ Niệm Nhất nói lúc ở Vẫn Tinh Phong.