“Cho dù nghìn năm mới có được một người đăng cao thì sao, quy củ là vật chết, vậy có thể phá vỡ.”
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc đến mức gần như bướng bỉnh:
“Đại sư huynh, thế nhân đều biết sư tôn có công hai mươi năm trấn áp Thâm Uyên, nhưng lại không biết mấy trăm năm trước Vân Dã vì bọn họ làm cái gì, hắn ngủ say trong kiếm ba trăm năm, hắn giống như cái bóng vậy, công lao của hắn không thể bỏ qua nhưng nó chưa từng có người biết đến.”
“Đại sư huynh, ta cảm thấy bất công.”
Sau đó Linh Hư Tử vì quy củ mấy trăm năm của Thương Hoàn, tận tình khuyên bảo Kỳ Niệm Nhất từ bỏ, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Lại không ngờ tới nàng âm thầm nhập khẩu thanh kiếm trái phép bằng con đường Sở Tư Niên, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Ôn Hoài Du: “Ta lại cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm.”
Hắn nhìn bóng lưng hai người kia cảm thấy rất hài hòa.
Yến Hoài Phong trừng hắn: “Huynh cứ dung túng nàng đi! Sớm muộn gì cũng có ngày huynh chiều đến mức không điểm dừng.”
Hắn nói xong, Ôn Hoài Du còn chưa có phản ứng, thì Cung Lăng Châu nhịn không được: “Nhị sư huynh, không nói chuyện khác, nhưng ta cảm thấy cần phải xem xét lại chuyện huynh hay đại sư huynh dung túng Tiểu Tứ hơn.”
Sau khi quét trần đăng cao, lễ Long Môn của Kỳ Niệm Nhất còn nhiều hơn người khác một màn, chính là trao đổi chưởng ấn.
Lúc trước khi nàng đến Nam Cảnh, Linh Hư Tử cũng đã lén trao quyền thủ tọa Thương Hoàn cho nàng, trên thực tế, nàng đã giữ lệnh bài thủ tọa trong tay nhiều năm.
Nhưng người thủ tọa Thương Hoàn ngoài mặt vẫn là Ôn Hoài Du.
Sau khi Kỳ Niệm Nhất và Vân Dã cùng đi lên thang mây, tân khách liền di chuyển từ vân đài đến chủ điện ở ngọn núi cao nhất Thương Hoàn.
Trước quảng trường chủ điện, Ôn Hoài Du nhìn Kỳ Niệm Nhất chậm rãi đi tới, Vân Dã đã dừng bước cách đó không xa.
Kỳ Niệm Nhất dừng bước cách Ôn Hoài Du ba bước, hai tay đặt lên trán, chậm rãi cúi người bái lạy.
Tạ ơn hai mươi năm giáo dưỡng của Ôn Hoài Du.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng nhận lấy lệnh bài thủ tọa từ tay Ôn Hoài Du, lệnh bài tượng trưng cho Thương Hoàn và chưởng môn cùng tồn tại.
Phần sau bữa tiệc, sắc mặt Ngọc Hoa Thanh có chút khó coi.
Lão không ngờ tới Linh Hư Tử lại làm ra quyết định đột ngột như vậy, trực tiếp trao quyền thủ tọa Thương Hoàn cho một tiểu nha đầu.
Từ hôm nay trở đi, muốn động đến nàng sợ là sẽ càng thêm khó khăn.
Sau khi trao đổi chưởng ấn, màn cuối cùng của lễ Long là lễ xuất sư.
Lễ Long Môn vốn tượng trưng cho tu vi đệ tử Thương Hoàn đã đủ tư cách, có thể bái tạ sư môn, chính thức xuất sư.
Đến phân đoạn này, các tân khách phía dưới lén lút nghị luận.
“Lại tiếp, hôm nay hình như cũng không thấy Mặc Quân? Mặc Quân ngay cả lễ Long Môn của tiểu đệ tử cũng không tham gia, sẽ không phải thật sự đã xảy ra chuyện chứ.”
“Không phải Mặc Quân vẫn luôn bế quan tu dưỡng sao?”
“Lời này ngươi cũng tin được?”
“Ta thấy, lễ xuất sư hôm nay có lẽ phải nhờ chưởng môn Linh Hư Tử làm thay.”
Mọi người ở đây đang nghị luận bỗng cảm giác được một cỗ linh áp uy nghiêm và trầm ổn từ trên trời giáng xuống, va vào thần hồn những người ở đây, cảm giác như lễ rửa tội.
Trong ánh mắt của mọi người, một người mặc áo bào rộng nền đen viền bạc thêu hạc trắng đầu đỏ, mang giày đen, bước chân vừa chậm rãi vừa thong thả bước đến.
Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ dữ tợn màu bạc, giống hệt dáng vẻ Mặc Quân mà thế nhân tương truyền.
Người này thong thả bước đến trước mặt Kỳ Niệm Nhất, trong tay cầm một thanh kiếm sắt bình thường.
Mọi người nhìn thấy Kỳ Niệm Nhất khom mình hành lễ một lần nữa, sau khi nàng đứng dậy gọi một tiếng: “Bái kiến sư tôn.”
Mặc Vô Thư khẽ gật đầu: “Vi sư tới tiễn ngươi xuất sư.”
Lúc này mọi người mới tin tưởng nam nhân mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện với nữa miếng mặt nạ này thật sư là Mặc Quân.