Mọi người lập tức trở nên kích động.
Mấy năm nay, bọn họ đã nghe quá nhiều lời đồn đãi về Mặc Quân, đã tưởng tượng dáng vẻ Mặc Quân vô số lần trong đầu.
Nhưng Mặc Quân đã biến mất nhiều năm, trong thế giới này, thời gian hai mươi năm cũng đủ xóa dấu vết tồn tại của rất nhiều thứ, cho dù hắn đã từng là người đứng trên đỉnh cao thế giới cũng không ngoại lệ.
Những năm gần đây, không ít người cho rằng ở Thâm Uyên năm đó, Mặc Quân đã trọng thương và vũ hóa từ lâu.
Sự xuất hiện của Mặc Vô Thư hôm nay đã khiến những tin đồn cứ thế sụp đổ.
Mặc Vô Thư giơ thanh kiếm sắt trong tay lên, bày ra tư thái Thương Lãng Kiếm, nói: “Xuất kiếm đi.”
Kỳ Niệm Nhất trịnh trọng khom người hành lễ, sau đó lấy kiếm ra.
Lần này, nàng không dùng thần kiếm Phi Bạch, mà lấy Bất Dạ Hầu đã làm bạn với nàng vượt qua thời gian luyện kiếm tựa như ngắn ngủi mà dài dằng dặc ra
Thanh kiếm trúc mỏng như cánh ve chém ngang không khí tựa như kinh phong vén lên rèm nước.
Nàng dùng tâm tính và trạng thái khi lần đầu tiên học kiếm, để nghênh đón trận chiến dạy dỗ cuối cùng của sư tôn cho mình.
Hai thầy trò cách nhau ba trượng, đồng thời bắt đầu bằng chiêu thứ nhất của Thương Lãng Kiếm.
Phía dưới mặt nạ, Mặc Vô Thư lộ ra đôi mắt như sao sáng lạnh lùng, hắn nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Hắn không nhớ rõ lắm, tâm tình của mình khi nghe được Thiên Cơ Tử nói về một đời của thiên mệnh giả hơn hai mươi năm trước là gì.
Khi đó hắn cũng không biết quyết định của mình có đúng hay không.
Nhưng hắn biết, con người không thể đi đường tắt.
Hy sinh hết thiên mệnh này đến thiên mệnh khác vĩnh viễn không thể giải quyết được vấn đề, tựa như bóp chết đứa nhỏ Hoài Du khi bé tay trói gà không chặt cũng không thể ngăn cản được tai họa diệt thế có thể sẽ xảy ra trong tương lai.
Đây cũng giống như con đường tu hành mà tu sĩ đã chia, Tiểu Trọng Sơn cần phải đi khắp nhân gian, leo lên núi non trùng điệp, cho đến một ngày một bước lên lên mây, nhìn thấy Long Môn.
Những con đường tắt mà người trước đi qua đều sẽ trở thành con đường đầy rẩy nguy hiểm cho người đến sau.
Niệm Nhất nhập môn mười mấy năm, hắn chưa bao giờ thực hiện chức trách của một sư tôn, lần đầu gặp mặt là diễn trò nhân duyên tế hội, sau đó là chỉ đạo chiến đấu, dưới tình thế cấp bách khi đó không tránh khỏi có chút sơ sài. Lần giao thủ chính thức duy nhất lại là bước lễ xuất sư hôm nay như thế này.
Lễ xuất sư của Thương Hoàn, yêu cầu sư tôn cần đánh một trận chỉ đạo cho đệ tử.
Cùng là chỉ đạo chiến, nhưng người hôm nay phải chịu đựng kiếm ý nặng nề của cường giả đệ nhất thiên hạ, đã trở thành Kỳ Niệm Nhất.
Hai người đồng thời rút kiếm ra, Bích Hải Triều Sinh tràn ngập hơi nước tinh mịn, đệ tử Thương Hoàn ở bên cạnh khởi động kết giới, để tránh sóng gió khi hai người đánh nhau quấy rầy khách quý.
Chỉ khi đối mặt trực tiếp với Mặc Vô Thư, Kỳ Niệm Nhất mới có thể cảm nhận được như thế nào là Đại Thừa.
Khi ở Nam Cảnh, nàng và Mặc Vô Thư liên thủ đối phó Thiên Tôn bị mất lý trí, nhưng khi đó Thiên Tôn không tự khống chế được ý thức của mình, mặc dù ra tay tàn nhẫn nhưng không phát huy ra toàn bộ thực lực của mình, không cảm nhận rõ ràng bằng hôm nay.
Bích Hải Triều Sinh dưới kiếm của nàng như những đợt sóng cuồng nhiệt, khi Mặc Vô Thư dùng một kiếm này thì lại trầm tĩnh, biển của hắn là biển lặng, không sóng cũng không gió.
Người trên thế gian thường dùng kiếm ý để phán xét tính cách một người.
Bởi vì trong kiếm ý có muôn vàn biến hoá, là những gì mỗi con người trải qua, hiểu được và đoạt được từ khi sinh ra đến nay.
Như vậy, kiếm ý mới càng trân quý, không dễ dàng có được.
Kỳ Niệm Nhất tự xưng mấy năm nay đã trải qua đủ nhiều, nhưng khi đối mặt trực tiếp với Đại Thừa cảnh, vẫn bị chấn động bởi khí phách trầm ổn làm lơ hết thảy bão táp phong ba này của hắn.