Ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát, cả hai đều biết chuyện này vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Điều thực sự gắn kết bọn họ lại không phải là tờ giấy hôn ước này, mà là Đồng Tâm Khế.
Ngày hôm đó lúc gặp mặt nhau, Kỳ Niệm Nhất đã báo cho bọn họ biết, Mặc Quân đồng ý hóa giải Đồng Tâm Khế cho bọn họ, với điều kiện tiên quyết là bọn họ phải xuống Thâm Uyên.
Kiến Long Môn có thể xuống Thâm Uyên, nếu muốn đi xuống Thâm Uyên thì ít nhất cũng phải có tu vi một ngàn năm.
Kỳ Niệm Nhất có dự cảm, khoảng cách giữa mình và ngày đó sẽ không quá xa.
Vì vậy nàng hơi nhướng mày, nói với Ngọc Sanh Hàn: “Cố gắng hết sức đi, ta sẽ không đợi ngươi đâu.”
Ngọc Sanh Hàn trịnh trọng gật đầu.
Ngọc Hoa Thanh mang them đám người khí thế bừng bừng hung hăng đi đến, lại nổi giận đùng đùng mà rời đi.
Nhưng mà ở trên Thương Hoàn, khách khứa vẫn chưa tản đi.
Ngoài lễ của Kiến Long Môn ra, hôm nay còn là ngày sinh nhật của Kỳ Niệm Nhất.
Ngọc Trùng Cẩm vốn dĩ cũng ở trong danh sách khách mời, nhưng hắn lo lắng nhìn về hướng phụ thân và huynh trưởng rời đi, bất đắc dĩ chỉ có thể nói lời tạm biệt với Kỳ Niệm Nhất trước:
“Quà sinh nhật dành cho ngươi đã được gửi đến Vẫn Tinh Phong của các người rồi, buổi tối ngươi về thì nhớ bóc ra đấy nhé.’
Nói xong đã vội vàng chạy về hướng Tiên Minh rời đi.
Ngày mà người thân, bạn bè tụ tập lại với nhau như thế này rất hiếm khi có được, Kỳ Niệm Nhất cùng bọn họ ăn một bữa tiệc sinh nhật, bị rót cho một bụng toàn là rượu, khi về đến chỗ ở thì đã có chút say rồi.
Đêm nay đúng lúc ánh trăng lại rất đẹp, nên nàng nhân lúc cơn say, sắp xếp phân loại những món quà sinh nhật và quà chúc mừng Kiến Long Môn đang chất đống chật kín ở trong sân, đồng thời mở từng món quà những bạn tốt tặng cho.
Mộ Vãn tặng một con dao găm ngắn, con dao găm cực kỳ sắc bén, cắt sắt như là cắt đất sét, mang theo một chút màu máu tanh tiêu điều, trong hộp quà còn được kính kèm một tờ giấy mà Mộ Vãn viết - Chúc mừng sinh nhật, mong rằng mỗi một năm tiếp theo ta đều có thể nói được với ngươi như vậy.
Kỳ Niệm Nhất mỉm cười.
Nghe qua thì có vẻ chỉ là một câu chúc mừng sinh nhật quá đỗi bình thường, nhưng đối với nàng và Mộ Vãn mà nói, lại trông có vẻ vô cùng chân thành.
Dù sao cho dù là kiếp trước của Mộ Vãn, hay là kiếp này của nàng, bọn họ đều nỗ lực hết mình để sống vì mục tiêu của mình.
Từ sống này ở trên người các nàng lại càng thêm trân quý vì những sự khó khăn đã phải trải qua.
Nàng trịnh trọng cất con dao găm đi, mở một hộp quà khác ra, nhìn thấy thứ bên trong không nhịn được mỉm cười.
Tiêu Dao Du không hổ danh là xưng hô của kim thú, lại trực tiếp tặng cho nàng một hộp chứa đầy linh thạch, cũng đi kèm theo một tờ giấy nhắn - năm sau, năm sau nữa và nhiều năm sau nữa trong tương lai cũng phải có thật nhiều tiền giống như năm nay đấy nhé! Công chúa điện hạ!
Đúng là một mong muốn đơn giản chất phác.
Bên trong món quà của Sở Tư Niên được đặt bao kiếm của Phàn Minh Nguyệt.
Những người luyện kiếm trao cho nhau vỏ kiếm của mình, ý hắn muốn biểu đạt không cần nói cũng biết.
Lúc Vân Dã nhìn thấy vỏ kiếm, ánh mắt có chút vi diệu, đột nhiên hỏi: “Niệm Nhất, ngoài cái vỏ kiếm mà ngươi làm cho ta, thì ngươi chưa từng làm cho một cây kiếm nào khác có đúng không?”
Kỳ Niệm Nhất khó hiểu nói: “Mấy thanh kiếm trước kia của ta đều có vỏ cả, chỉ có Phi Bạch là không có thôi, ngoài ngươi ra thì ta còn có thể làm cho ai được nữa?”
Vân Dã cười nói: “Không có thì tốt.”
Ngày hôm đó nàng mở quà mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng mở đến hộp quà của Ngọc Trùng Cẩm tặng.
Sau khi mở hộp ra, Kỳ Niệm Nhất lại có chút sửng sốt.