Nghe thấy những lời trong lòng này của Ngọc Hoa Thanh, Kỳ Niệm Nhất quyết đoán nói: “Niệm Nhất, vô cùng chắc chắn.”
Kiếm Tôn đứng bên cạnh hóng chuyện vô cùng vui vẻ, thấy tình thế vậy thì nói: “Ngọc minh chủ, nếu thái độ của hai đứa nhỏ đều kiên quyết như vậy thì thành toàn cho hai đứa nó đi. Ngươi ta đều biết, người tu hành, quan trọng nhất không gì hơn một viên đạo tâm, nếu đạo tâm không vững thì mọi vật đều vô dụng, chúng ta tuổi tác đã cao, Tu chân giới sau này vẫn phải dựa vào những tiểu bối như bọn chúng, ngươi hà cớ gì phải làm cái vai kẻ ác này.”
Người khác nghe thì chỉ cảm thấy Kiếm Tôn thân là một quần chúng bình thường, đưa ra lời khuyên giải vô cùng bình thường.
Nhưng đương sự hai bên đều rõ ràng, câu này của Kiếm Tôn còn có một tầng thâm ý khác.
Lão đang khuyên Ngọc Hoa Thanh, Kỳ Niệm Nhất chứng thực năng lực của nàng với bọn họ, cho bọn họ thấy được hy vọng vào tương lai, vì sao nhất quyết muốn đưa con bé vào chỗ chết chứ.
Kỳ Niệm Nhất nghe thế thì lắc đầu cười.
Kiếm Tôn không biết những chuyện mà Ngọc Hoa Thanh đã làm, nhưng nàng biết.
Bắt đầu từ sau khi biết chuyện kia, bọn họ đã được định sẵn sẽ không đứng cùng một bên rồi.
Sau khi giằng co một lúc lâu, Ngọc Hoa Thanh trầm giọng nói: “Nếu như thế, những công việc về chuyện từ hôn, ta sẽ nói chuyện kỹ càng với Mặc Quân sau.”
Lão cuối cùng cũng buông lỏng.
Ngọc Sanh Hàn như trút được gánh nặng, dù hắn biết sau khi về nhà sẽ gặp phải chuyện gì, hắn vẫn cảm thấy nhẹ nhàng vì thời khắc được tự do ngắn ngủi này.
Ngọc Trọng Cẩm đứng xem ở một bên thì lại nhíu mày thật chặt.
Tống Chi Hàng khó hiểu nói: “Chuyện đã được giải quyết rồi, vì sao ngươi còn chau mày?”
Ngọc Trọng Cẩm thấp giọng nói: “Ngươi không hiểu phụ thân ta.”
Phụ thân trọng mặt mũi, hôm nay huynh trưởng dám làm trái lời phụ thân trước mặt bao nhiêu người như vậy, cũng vì lợi dụng điểm này.
Phụ thân không muốn làm người ngoài biết phụ tử bọn họ bất hoà, chỉ có thể thuận thế đáp ứng.
Nhưng sau khi về nhà, thứ nghênh đón huynh trưởng sẽ chỉ là những khiển trách và hình phạt nặng nề hơn trước.
Kiếm Tôn như là ngại chưa đủ náo nhiệt, lại đi ra từ trong đám người, nói: “Một khi đã như vậy, chỉ bằng để sơn nhân ta tới làm nhân chứng cho chuyện từ hôn của hai ngươi.”
Lão lại uống một hớp rượu, cảm giác chếnh choáng say, trông tâm trạng có vẻ không tồi, nói ngay:
“Từ ngày hôm nay, Vẫn Tinh Phong Kỳ Niệm Nhất, Ngọc gia Ngọc Sanh Hàn, hai người không có duyên trở thành đạo lữ, sau này gặp gỡ trên đại đạo, vẫn là đạo hữu của nhau.”
Khiến người khác có chút bất đắc dĩ.
Từ trước chỉ nghe có người chứng hôn, chưa từng nghe nói từ hôn cũng phải có người chứng cho.
Công phu mặt ngoài Ngọc Hoa Thanh làm được rất tốt, lão chỉ thất thố có vài giây, không lâu sau đã khôi phục lại dáng vẻ không giận tự uy.
Chỉ có Ngọc Sanh Hàn có thể cảm nhận được sự tức giận của phụ thân.
Việc này đối hắn mà nói, chắc chắn không ngừng tại đây.
Nhưng hắn cười một cái, giao thanh kiếm trong tay cho Kỳ Niệm Nhất, cái Đông Phong Khúc có thể vấn tâm hỏi mình kia của Ngọc gia, cũng về tới tay của chủ nhân cũ.
Ngọc Sanh Hàn thấp giọng nói: “Hôm nay bước ra một bước này, ngươi sẽ không còn đường để hối hận.”
Kỳ Niệm Nhất đánh giá Ngọc Hoa Thanh một cái, ngược lại nói với Ngọc Sanh Hàn: “Câu này phải do ta nói với ngươi mới đúng chứ, nhìn Ngọc minh chủ như muốn ăn tươi nuốt sống ngươi kia kìa.”
Ngọc Sanh Hàn: “Chuyện sau đó là gia sự, ngươi đừng để ý.”