Kiếm Tôn mở miệng giúp đỡ, khiến tình hình trong sân càng trở nên khó lường.
Những người ngồi xem sôi nổi suy đoán, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến hai vị Thiên Thu Tuế là Mặc Quân và Ngọc minh chủ bị tình thế ép buộc đính hôn ước.
Trong cảnh tượng nghiêm nghị này, đám người không dám nói lời nào, nhưng trong lòng lại âm thầm đưa ra đáp án.
Có thể làm hai vị này đều bất lực, chỉ có Thâm Uyên.
Mọi người quả thực cũng tò mò tới cực điểm, không biết ở Thâm Uyên đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại liên quan tới hôn sự của hai tiểu bối, nhưng do uy thế của Thiên Thu Tuế đại năng, làm người không dám lắm miệng, cũng không có người dám hỏi nhiều.
Trong lúc hai bên giằng co căng thẳng, Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Xin hỏi Ngọc minh chủ, thật sự chưa từng hỏi xem Ngọc thiếu minh chủ có đồng ý với mối hôn sự này không sao?”
Ngọc Hoa Thanh lãnh đạm nói: “Năm đó khi định ra mối hôn ước này, Sanh Hàn đã 6 tuổi, đã là tuổi hiểu chuyện, đương nhiên là đồng ý.”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất nhìn Ngọc Sanh Hàn đứng sau lưng lão, nhỏ giọng hỏi: “Thật vậy sao?”
Ngọc Sanh Hàn vẫn luôn không nói gì lúc này mới có động tác.
Hắn chậm rãi bước ra, đứng ở giữa hai bên, rồi sau đó xoay người, mặt đối mặt với Ngọc Hoa Thanh, quay lưng về phía Kỳ Niệm Nhất, giống như đang đứng ở mặt đối lập với phụ thân mình.
Ngọc Sanh Hàn cúi người bái một cái, rồi sau đó ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Bẩm phụ thân, Sanh Hàn không muốn.”
Hai chữ không muốn này, hắn nói với ngữ khí kiên quyết trước nay chưa từng có.
Bắt đầu từ khi Ngọc Sanh Hàn nói ra ha chữ không muốn, bầu không khí lại lần nữa giảm xuống âm độ.
Ngọc Hoa Thanh nhìn Ngọc Sanh Hàn biểu cảm thay đổi mấy lần, hỏi lại lần nữa: “Ngươi... không muốn? Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi không muốn?”
Sau khi buột miệng thốt ra câu nói kia, Ngọc Sanh Hàn như được trút bỏ gánh nặng, sự lạnh lùng và u ám tán biến, thậm chí còn có thể nhìn thẳng vào mắt Ngọc Hoa Thanh.
Ngọc Sanh Hàn: “Dù có nói lại bao nhiêu lần thì đáp án vẫn là như vậy, Sanh Hàn không muốn.”
Ngọc Hoa Thanh nhìn đứa con trai này một cái thật sâu, một lúc lâu sau, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc giận dữ thành lãnh đạm.
Cục diện hai phụ tử giằng co khiến mọi người ngồi xem không dám nói thêm nửa lời.
Ngọc Sanh Hàn nhỏ giọng nói: “Sanh Hàn biết, mấy năm nay, rất nhiều quyết định của phụ thân đều vì muốn tốt cho con. Nhưng Sanh Hàn cũng có thứ con muốn theo đuổi, không muốn muốn vướng chân vì tình yêu thế tục. Hiểu lần giữa ngài và Mặc Quân nếu đã nói ra, ta và Kỳ đạo hữu đều muốn giải trừ hôn ước này, mong rằng phụ thân chấp thuận.”
Ngọc Hoa Thanh im lặng một lát, tiếp đó cong môi cười.
Lão cuối cùng cũng hiểu, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Chuyện hôm nay các ngươi đã chuẩn bị từ trước rồi đúng không.”
Kỳ Niệm Nhất chưa trả lời ngay mà là bước lên trước vài bước, trình lên tín vật đính hôn mà hôm nay nàng đặc biệt mang tới.
Năm đó khi đính hôn, Vẫn Tinh Phong lấy ra Lậu Ảnh Xuân, Ngọc gia lấy ra mật bảo gia truyền của nhà bọn họ - Đông Phong Khúc.
Đông Phong Khúc là một cái gương đồng, có thể làm tu sĩ đối mặt trực tiếp với nỗi hoang mang trong lòng, vấn tâm hỏi mình, có tác dụng rất lớn trong việc rèn luyện tâm cảnh.
Ngọc Sanh Hàn cũng gỡ bội kiếm xuống, hắn luôn mang bội kiếm theo tuỳ thân, trong gỗ mun có chút màu tím nhạt, nhìn cái là biết được làm từ nguyên liệu tốt nhất, không sắc bén giống linh kiếm bình thường, Lậu Ảnh Xuân thậm chí còn trông hơi cùn.
Ngọc Hoa Thanh tức đến bật cười: “Kỳ tiểu hữu, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng!”
Bây giờ mọi chuyện đã tới nước này, nếu còn tưởng rằng Kỳ Niệm Nhất không biết mệnh cách của bản thân thì Ngọc Hoa Thanh đúng là choáng thật rồi.
Những lời này của lão chẳng qua là đang uy hiếp, mất đi ràng buộc của hôn ước, ở nơi này của lão, Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn mất đi sự bảo vệ.