Chuyện trong bí cảnh Bạch Trạch có số lượng lớn công pháp và thiên tài địa bảo linh dược thần binh cũng là do mọi người tồn tại ra khỏi bí cảnh mang theo bên người.
Nhưng kỳ lạ là chính bọn họ cũng không biết vì sao mấy thứ này bị bọn họ mang ra.
Thậm chí không biết vì sao mình chẳng qua vào bí cảnh một chuyến mà tu vi tlại đề cao nhiều như vậy.
Giống như ký ức của bọn họ theo rời khỏi bí cảnh bị vĩnh cửu phong ấn.
Sự kiện kỳ dị như vậy làm cho bí cảnh Bạch Trạch vốn là có lực hấp dẫn, càng thêm che kín một lớp khăn che mặt thần bí.
Hiện giờ, còn bị tròng lên lời đồn hy vọng phi thăng duy nhất như vậy.
Nhưng phàm là người tu hành thì sẽ không có ai không động lòng đối với tin tức này.
Có thể dự kiến Lưu Ly Đàn lúc này nhất định là kín người hết chỗ.
Kỳ Niệm Nhất thu tập tư liệu lại, tuy rằng mọi người đều cảm thấy thời gian và địa điểm mà bí cảnh Bạch Trạch xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên, không có một chút giá trị tham khảo, nhưng sau khi xem xong thì Kỳ Niệm Nhất lại phát hiện một tia manh mối.
Cách Thương Hoàn của Đông Châu không xa, Tây Kinh của Trung Châu, Thương Thuật Cốc của Trung Châu, An Lan Dịch của Tây Châu, còn có Lưu Ly Đàn lần này.
Bỏ qua An Lan Dịch của Tây Châu không nói, thì Thương Hoàn, Tây Kinh, Thương Thuật Cốc đều là nơi đã từng xuất hiện thân thể của Bạch Trạch.
Mà Lưu Ly Đàn lần này… Kỳ Niệm Nhất nhớ tới lúc trước Thiên Cơ Tử từng nói Phật Quốc và Ma Vực có bảo tồn thân thể của Bạch Trạch.
Mà Lưu Ly Đàn vừa lúc ở khu vực giao giới giữa hai nơi này.
Kỳ Niệm Nhất nhíu mày, nói với Vân Dã về suy đoán này của nàng.
Vân Dã suy nghĩ: “Nếu suy nghĩ của ngươi không sai, có phải có thể chứng minh An Lan Dịch của Tây Châu cũng có bộ phận thân thể của Bạch Trạch hay không? Sẽ là cái gì chứ?”
Tây Châu, An Lan Dịch.
Tuy rằng nơi này Kỳ Niệm Nhất chưng từng tới, nhưng danh tiếng lại không hề nhỏ.
Bởi vì tu tiên thế gia ở Tây Châu san sát, mà Minh gia mạnh nhất trong đó được xưng thế gia đứng đầu Tây Châu ở ngay An Lan Dịch.
Một ngày sau, ba người bay hết tốc lực đến Lương Châu.
Sau khi bước vào Lương Châu, cảnh tượng trước mắt lập tức khác hẳn.
Các nàng từ Đông Châu một đường mà đến, trong mắt vẫn tràn ngập cảnh sắc mùa xuân rực rỡ nhưng Lương Châu lúc này vẫn là cát vàng đầy trời.
Bia giới của Cổ Lương Châu đứng lặng ở trước mặt các nàng, nơi này đã trải qua trăm ngàn năm bão cát ăn mòn, chữ viết trên bia giới bị cát vàng bao trùm khiến cho người ta có chút không thấy rõ.
Ngẩng đầu là ánh mặt trời chói mắt, ánh mặt trời nơi này độc ác đến nỗi thậm chí các nàng phải khởi động linh chướng hộ thể mới có thể không bị phơi đến đầu váng mắt hoa.
Cát vàng mềm mại, còn có chút nóng lên, trong lúc đi lại có loại cảm giác quái dị khác với giẫm lên mặt đất.
Bên này không có kiến trúc gì quá cao, từ chỗ bia giới nhìn qua chỉ cảm thấy màu sắc của phòng ốc và cát vàng hòa hợp làm một thể.
Người Lương Châu mặc sắc thái tươi sáng cưỡi sói sa mạc thật lớn xuyên qua cát vàng mênh mông, cảm giác trang nghiêm rộng lớn khó tả.
Ngẩng đầu nhìn về phương bắc là có thể nhìn thấy cuối cát vàng vô biên vô hạn có một tòa núi tuyết sừng sững.
Dưới chân núi tuyết chính là Ma Vực khiến cho nhân loại vừa nghe đã biến sắc.
Khí hậu của Ma Vực thay đổi không rõ nguyên do, ban ngày ra ngoài thì có lẽ sẽ bị sức nóng của mặt trời thiêu đốt, nhưng sáng sớm thậm chí là ban đêm lại lạnh đến làm cho người ta hoàn toàn không thể hô hấp bình thường.
Phật Quốc, Ma Vực bị mọi người ở nơi khác gọi chung là Mạc Bắc Lương Châu.
Lưu Ly Đàn ở ngay chỗ giao giới giữa sao mạc rộng lớn vô biên và sông băng hoang vắng.