Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 680 - Chương 680. Chương 680

Chương 680. Chương 680 Chương 680. Chương 680

Bia giới Cổ Lương Châu này là nơi nhập cảnh duy nhất từ Trung Châu tiến vào Lương Châu, cũng là con đường duy nhất đi thông Lưu Ly Đàn.

Nếu đi đường bộ vào Lưu Ly Đàn thì nhất định phải phải trải qua Phật Quốc.

Nếu không muốn đi con đường Phật Quốc thì nhất định phải bay qua Thâm Uyên.

Cho dù là con đường nào thì Ôn Hoài Du cũng không đi được.

Ngày ấy hắn quả thật không có lừa Phật Tử, hắn không muốn tới cũng không tới được.

Có lẽ bởi vì nơi này là con đường nhất định phải đi qua, khi ba người Kỳ Niệm Nhất vào Phật Quốc đã thấy không ít tu sĩ nhìn một cái là có thể biết không phải là người của Lương Châu tụ tập ở đây, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì lữ quán trong các bộ lạc cũng đã chật kín người.

Kỳ Niệm Nhất không chậm trễ nữa, trực tiếp đi về phía bắc.

Lướt qua mấy bộ lạc nhỏ này lúc mới vừa vào đêm, các nàng đang đi tới một bộ lạc lớn nhất của Phật Quốc, cũng là người tâm phúc của Phật Quốc, bộ lạc của Cảm Nghiệp Tự —— Đại Tu Di.

Kỳ Niệm Nhất vốn định thừa dịp bóng đêm trực tiếp đi về phía Lưu Ly Đàn, không nghĩ tới lúc vừa muốn ra khỏi bộ lạc thì đã bị Phật tu đóng giữ ở lối ra ngăn cản, Phật tu này nói: “Ba vị thí chủ, đi về phía bắc qua khỏi Đại Tu Di, sau khi vào đêm sẽ có nguy hiểm, kết giới của bộ lạc chúng ta đã phong tỏa, trước bình minh ngày mai đều sẽ không mở ra, còn xin ba vị thí chủ ở Đại Tu Di tạm một đêm, ngày mai lại lên đường cũng không chậm.”

Hắn ta như là nhìn ra mục đích của ba người Kỳ Niệm Nhất là vì cái gì, nói thẳng: “Hiện giờ Vân Trung Thành đã biến mất, người trong Lưu Ly Đàn cũng không tìm được, ba vị thí chủ không cần phải gấp gáp trong đêm này.”

Kỳ Niệm Nhất nghe lời này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lùi lại.

Toàn bộ kết giới của bộ lạc đều đã phong tỏa, nếu muốn mở riêng cho ba người các nàng thì không khỏi quá ỷ thế hiếp người.

Ba người đi khắp nơi một vòng, phát hiện cho dù là bộ lạc này lớn nhất trong Phật Quốc cũng đã kín người hết chỗ, tìm vài lữ quán cũng không có một phòng trống nào.

Sau khi vào đêm, cát vàng nhìn không ra màu sắc vốn có, thổi quét bay múa ở trong trời đêm, tiếng gió gào thét giống như đàn ong rừng điên cuồng nhảy múa.

Một trận gió vừa vặn thổi qua, chọc mấy đứa nhóc đang chơi đùa trên đường điên cuồng chạy, sau khi gia trưởng của bọn họ bắt được thì bị uy hiếp nói: “Đã vào ban đêm, nếu chạy lung tung nữa thì coi chừng Ma La tới bắt ngươi!”

Đứa nhỏ thì cười hì hì nói: “Mới không có, a cha nói Ma La đã sớm bị La Sát Thiên trừng phạt.”

Mẹ của hắn trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: “Nói không được chạy lung tung chính là không được!”

Lúc xách theo đứa nhỏ không nghe lời vội vàng về nhà, trong lòng người mẹ kia hiện lên một câu bị Kỳ Niệm Nhất bắt được.

[Gần đây khắp nơi đều đang đồn đại Ma La chưa bị La Sát Thiên trừng phạt, mà là phá tan sự ngăn cản của La Sát Thiên trốn ra, lại muốn tai họa nhân gian, năm nay thiên tai liên tiếp cũng không biết có phải thật sự có liên quan tới Ma La hay không. ]

Kỳ Niệm Nhất nghe thấy hai chữ Ma La này, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Chợt nghe Tiêu Dao Du mệt mỏi hỏi: “Sẽ không phải màn trời chiếu đất một đêm chứ.”

Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm một hướng cách đó không xa rất lâu, chậm rãi nói: “Ta ngược lại có một nơi, nhưng không biết các ngươi có nguyện đi hay không.”

Nghe được lời này, ánh mắt của Tiêu Dao Du sáng rực lên: “Có chỗ ở thì sao không muốn đi chứ.”

Nàng ta nhìn theo tầm mắt của Kỳ Niệm Nhất, thấy được một tòa kiến trúc cách đó không xa cho dù là đêm khuya cũng vẫn có Phật quang chiếu khắp.

Tiêu Dao Du im lặng một lúc lâu.

Quay đầu nghiêm túc hỏi: “Ngươi nói nơi đi không phải là Cảm Nghiệp Tự chứ?”

Bình Luận (0)
Comment