Không Đăng đại sư đã nói rõ sẽ không nói nữa, Kỳ Niệm Nhất cũng không hề truy vấn.
Chỉ cần tin tức đại sư huynh không có phụ thân này thì nàng đã có thể từ đó phân tích ra một số thứ.
Trầm ngâm một lát, Kỳ Niệm Nhất lại hỏi:
“Đại sư nếu ba trăm năm trước từng giúp Vân Dã, chắc cũng biết được cái gọi là thiên mệnh kia, cũng biết ta đang làm gì, Niệm Nhất cả gan xin hỏi đại sư, hiện giờ thân thể của Bạch Trạch đang được phong ấn trong Cảm Nghiệp Tự là bộ phận nào?”
Không Đăng đại sư khẽ mỉm cười: “Ta còn tưởng rằng Kỳ thí chủ không định hỏi vấn đề này.”
Hắn ta lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra từ trong Phật đường tối tăm, đứng ở ngưỡng cửa Phật đường, đưa mắt nhìn qua.
Bóng đêm như nước, vốn nên tối tăm không rõ, nhưng lại bởi vì Phật quang trong Cảm Nghiệp Tự phát sáng không ngừng mà trông có vẻ sáng sủa.
Trong sa mạc tối tăm rộng lớn, Cảm Nghiệp Tự giống như một ngọn đèn sáng ấm áp, dẫn đường cho mọi người trong đêm tối.
Không Đăng đại sư dịu giọng nói: “Hiện tại vị đang ở trong chùa, không phải là bộ phận cơ thể của vị Thần Minh kia, mà là... linh thức của hắn.”
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt: “Hoá ra là linh thức.”
Lúc trước nàng đã từng nghĩ, Thiên Cơ Tử nói trong Cảm Nghiệp Tự và Ma Vực đều bảo tồn một số bộ phận di hài của Bạch Trạch.
Nhưng đôi mắt của Bạch Trạch ở chỗ nàng, tứ chi xương cốt bị Vân Dã thu thập đúc thành Phi Bạch, đống xương cốt còn lại rải rác ở khắp Nam Cảnh, khoảng thời gian đó ở Nam Cảnh, cũng bị nàng gom lại được rất nhiều.
Bộ da của hắn hóa thành chín cánh hoa, được Lạc Anh Thần Điện cung phụng như Thánh Vật; hai sừng thì ở trên người Vong Ưu.
Dựa vào những gì mà chứng kiến trong ảo giác ở Nam Cảnh, thì đây đã là toàn bộ di hài được bảo tồn của Bạch Trạch rồi.
Không ngờ tới, ở trong Cảm Nghiệp Tự lại là linh thức.
Linh thức là nguyên thần thứ hai của tu sĩ, nàng thật sự không nghĩ tới, sau khi ý thức của Bạch Trạch hóa thành người trở về, linh thức của hắn vậy mà lại được bảo tồn.
Nếu Cảm Nghiệp Tự là thế, vậy Ma Vực...?
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Không Đăng đại sư nói: “Ma Vực cũng giống như vậy.”
“Sau khi linh thức của vị Thần Minh kia bị rút ra ngoài, lại tự chia một thành hai, thiện niệm trấn áp ở trong Cảm Nghiệp Tự, hóa thành Phật quang đầy trời, ngày đêm làm bạn canh giữ bên Thâm Uyên, ác niệm thì bị hấp dẫn, đi về phí Ma Vực, bị phong ấn trong Ma Cung.”
Kỳ Niệm Nhất thấp giọng hỏi: “Thần Minh... cũng có ác niệm sao?”
Nàng thậm chí không cảm nhận được bất cứ oán khí gì từ trong ý thức còn sót lại của Bạch Trạch trong ảo cảnh, gây ra ô nhiễm trong huyết mạch của người Nam Cảnh, cuối cùng thậm chí còn xuất Phật tử nỗi sợ hãi và lòng tham trong lòng của năm người đã giết chết Bạch Trạch kia.
Không Đăng đại sư nhẹ giọng nói: “Thần Minh, cũng sẽ có ác niệm.”
“Chỉ là ác niệm này có lẽ không mạnh, có lẽ đã sớm bị Thần Minh khắc chế, ẩn sâu trong lòng trong hồ, giấu ở nơi bản thân không thấy được, rồi lại ở nơi có thể ngày ngày nhìn thấy, thời khắc cảnh giác với chính mình.”
“Hắn có ác niệm, nhưng lại làm toàn việc thiện, chính là vì như thế, hắn mới là Thần Minh.”
Không Đăng đại sư: “Phần linh thức này suốt ngày trấn thủ làm bạn với Thâm Uyên, với tu vi trước mắt của Kỳ thí chủ, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy được này linh thức, tất cả mọi chuyện, phải đợi sau khi Kỳ thí chủ đi qua thành Vân Trung, thì mới có thể nhận được đáp án.”
Kỳ Niệm Nhất dường như đã hiểu ra, khom người về phía Không Đăng đại sư nói: “Tạ đại sư chỉ điểm.”
Không Đăng đại sư cười nói: “Lúc trước Kỳ thí chủ nói bần tăng mâu thuẫn, bần tăng cũng không phủ nhận, đây là nhân chi bổn tính, cho dì bần tăng có tự xưng là tu Phật mấy trăm năm, cũng không thể loại bỏ bản tính này của con người, cho nên, chỉ luôn nhớ Thiên Mệnh không thể trái, rồi lại âm thầm mong đợi, có lẽ thực sự có một ngày nào đó, sẽ xuất hiện một người có thể cãi lời Thiên Mệnh.”