“Có lẽ không chỉ có bần tăng, trên đại lục này có rất nhiều người hiểu rõ tình hình, cũng đều ôm tâm trạng vừa mâu thuẫn vừa giãy giụa giống như vậy, đang nhìn ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất khẽ cười một tiếng: “Đại sư như vậy là đang đội mũ lên đầu ta.”
Nàng nói như thế, nhưng lại không phản bác, mà là nhớ tới những năm tháng ở Thương Hoàn khi nàng còn bé.
Chưởng môn Linh Hư Tử khi thì bảo hộ nàng khi thì sinh ra sát tâm với nàng, Kiếm Tôn, hay thậm chí là Thiên Cơ Tử luôn truyền dạy mọi thứ cho nàng nhưng lại cũng chưa từng thật sự phản đối âm mưu của Ngọc Hoa Thanh.
Bọn họ đều như thế.
Kỳ Niệm Nhất thoáng nhìn sang Vân Dã, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
Ngàn năm đến nay, sợ rằng cũng chỉ có một tên ngốc là hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất, Vân Dã quay đầu lại, hơi nhướng mày với nàng, dùng ánh mắt hỏi nàng làm sao vậy.
Kỳ Niệm Nhất khẽ cười một tiếng: “Không có gì.”
Tiếng tụng kinh trong Cảm Nghiệp Tự, nguyên đêm không dứt, Kỳ Niệm Nhất ở trong âm thanh này, ngủ vô cùng an ổn.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Cảm Nghiệp Tự đều bị một tiếng vang lớn đánh thức.
Tiểu hòa thượng đến tĩnh thất đưa nước cho Phật tử cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi, còn chưa đến gần tĩnh thất, đã thấy một luồng kiếm quang lướt như bay, trực tiếp bổ ra một lỗ thủng lỗ trên tĩnh thất.
Tiểu hòa thượng kinh ngạc đến mức khay cầm trong tay cũng rớt, sửng sốt hồi lâu, mới bất giác phát ra kêu sợ hãi.
Tiếng động lớn đưa tới các Phật tử khác trong Cảm Nghiệp Tự, nhóm Phật tử này tay cầm Kim Cương Bổng và Hàng Ma Xử toàn bộ xông tới, đúng lúc nhìn thấy mấy người hôm qua tự xưng là bạn cũ của trụ trì, đang khiêng một Phật tử mặc áo cà sa của Cảm Nghiệp Tự vừa phá huỷ kết giới trên không bay ra ngoài.
Cả nhóm Phật tử sửng sốt trong chớp mắt, nhìn kỹ hơn, mới phát hiện người bị khiêng trên lưng kia, dường như là Phật tử của bọn họ?
Chuyện này, khiến toàn bộ Cảm Nghiệp Tự đều hỗn loạn.
“Không ổn rồi! Mau ngăn mấy người đó lại!”
“Khởi động Kim Cương Trận!”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu sa di nhìn thấy tất cả mọi chuyện nhưng lại không kịp ngăn cản, khóc nức nở la lớn: “Phật tử bị ba nữ thí chủ cướp đi rồi.”
Hai mắt đẫm lệ y nhìn xung quanh, khó tin nói: “Tại sao bọn họ lại phải cướp Phật tử đi? Bọn họ là nữ yêu tinh ư?”
Trong thế giới năm tuổi của y, chỉ có những nữ yêu tinh mà các sư huynh thường dùng để hù dọa y mới có thể cảm thấy hứng thú với da thịt non mịn của hòa thượng.
Nhóm Phật tử nửa thì vội vàng đuổi theo Phật tử, nửa thì vội vàng an ủi y, trong khung cảnh hỗn loạn, trong Phật đường ở phía đối diện, Không Đăng đại sư chậm rãi đi ra, nhẹ giọng nói: “Không cần đuổi theo, cứ để hắn đi.”
Nhóm Phật tử lập tức thu vũ khí, khom người nói: “Bái kiến trụ trì.”
Hiệu quả đồng thời cao giọng của nhóm Phật tử từng tu sư tử rầm, so với chuông của Cảm Nghiệp Tự bọn họ còn to lớn vang dội hơn.
Nghe trụ trì nói như vậy, những người khác mới không tiếp tục đuổi theo.
Sau khi nhóm Phật tử rời đi, Thiện Năng đại sư mới hỏi: “Trụ trì, thật sự để cho Phật tử đi cùng bọn họ sao?”
Không Đăng đại sư khẽ cười một tiếng, nhẹ gật đầu: “Đứa nhỏ Tư Không này, sinh ra đã có phật tính, ba tuổi đã vào Cảm Nghiệp Tự, vẫn luôn tu hành ở trong chùa, nhưng phật pháp... cũng không phải là tu như vậy.”
“Hắn chưa từng nhìn thấy hồng trần, phải xuất trần thế nào đây.”
Không Đăng đại sư nhìn theo hướng bọn họ rời đi, nhẹ giọng nói: “Nhìn thấy thế giới phàm trần, thế sự trăm khổ, có lẽ hắn sẽ có thể tìm ra một đáp án cho sự hoang mang trong lòng.”
...
Phật tử bị Mộ Vãn khiêng trên vai, mặt cúi xuống, áo cà sa bị xé rách tản ra, trực tiếp trượt xuống từ bả vai, một nửa dừng ở vòng eo, toàn bộ nửa người trên đều lộ ra ngoài, cho dì bị một trận gió lạnh và cát vàng mạnh mẽ thổi, cũng không che được làn da ấm bóng như ngọc và vòng eo thon chắc kia.