Kỳ Niệm Nhất đúng thật là có chút bất ngờ, Ngọc Hoa Thanh và Ma Tôn vận mà đích thân tiến vào bí cảnh.
Đại năng giống như bọn họ, sớm đã hiểu thấu luật lệ của trời đất, sẽ không dễ dàng chạy đi tranh đoạt cơ duyên với những tu sĩ bình thường.
Trừ phi….. Bí cảnh này thật sự giống như trong lời đồn, có ẩn dấu cơ hội phi thăng.
Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu lên, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, trong lòng cứ canh cánh những câu hỏi đó.
Chỉ sợ, bất luận là thứ gì, khi biết được sự thật về cái chết của Bạch Trạch, thì sẽ đều không tin mấy cái tin đồn nhảm ấy.
Có người than ngắn thở dài: “Nhưng mà nghe nói, để tiến vào Vân Trung cũng cần đáp ứng vài điều kiện, yêu cầu là cái gì mà…… Chỉ người nào được Huyết Mạch Kinh trận pháp thừa nhận thì mới có thể khởi động Truyền Tống Trận, nhưng đến tận bây giờ, ta cũng không biết là dạng huyết mạch nào thì mới được chấp nhận.”
Một người khác đành mở miệng trấn an, nói: “Đạo Hữu đừng vội, ta có nghe người ta nói, khi tiến vào Truyền Tống Trận, ngoại trừ khải trần pháp, còn có năm cái trận pháp khác nữa, có thể cùng nhau vượt qua, chẳng sợ chúng ta không phải là huyết mạch giả được chọn, chỉ cần trao đổi lợi nhuận một chút, sẽ luôn có người đồng ý mang chúng ta vào thôi.”
Đối phương ngạc nhiên: “Vị đạo hữu này, làm sao biết được nhiều thông tin như thế.”
Người nọ cười nói: “Ta có một vị họ hàng xa, chính là người địa phương ở Lưu Li Đàn, ngay ngày đầu tiên Vân Trung xuất hiện, hắn đã tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, hắn còn tình cờ chứng kiến cảnh nhóm tu sĩ đầu tiên kích hoạt trận pháp, tính cả người vô tình kích hoạt trận pháp thì có tổng cộng, sáu người.”
“Xin hỏi đạo hữu, người đầu tiên mở ra trận pháp chính là người như thế nào? Dạng huyết mạch nào thì có thể khởi động trận pháp?”
Kỳ Niệm Nhất vẫn đang đứng sau chỗ lan can trên lầu hai, nghe thấy lời nghị luận sôi nổi dưới đại đường, đoán xem tin tức bản thân thu thập được là thật hay giả.
Những người đang đứng trong đại đường cũng tình cờ nghe thấy, cho nên không nhịn được mà tiến đến gần, họ đều đang muốn nghe xem người này có cung cấp thêm nội dung gì không.
Người nọ suy tư một hồi, nói: “Nghe nói người đầu tiên mở ra trận pháp chính là một phật tu, còn là nữ phật tu.”
Một người khác nữa bỗng chốc cảm thấy hoang đường: “Giờ vẫn còn nữ phật tu sao?”
“Nhưng…….. Lại không biết được đặc điểm của huyết mạch là gì.”
“Thay vì ngồi bàn tàn, không bằng nghĩ xem vì sao, sau khi Vân Trung xuất hiện được đúng một lần rồi liền lập tức biến mất, đến bây giờ mà vẫn còn chưa chịu hiện ra tiếp.”
“Haizz, cái này khó quá.”
Trong đại đường, chủ đề về bí cảnh Vân Trung càng ngày càng sôi nổi, Kỳ Niệm Nhất lắng tai nghe, cảm thấy câu chuyện dường như đã bị đẩy lên rất xa.
Đang định rời đi, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một đôi ủng màu đỏ, phía trước đôi ủng đính một viên đông châu chứa đầy linh khí, chỉ cần nhìn đôi giày thôi cũng biết, chủ nhân của nó chính một người giàu nứt đố đổ vách rồi.
Đầu chưa ngẩng, Kỳ Niệm Nhất đã đoán được người chặn đường mình là ai.
Một thân đỏ tươi, diễm lệ, khiến cả con mắt người nhìn bị chói lóa.
Một cảm giác đau đầu quen thuộc từ từ được khơi lên.
Kỳ Niệm Nhất xoa bóp đầu lông mày, lộ ra một nụ cười giả lả: “Minh đại tiểu thư, có chuyện gì không?”
Minh Nhiên cầm kiếm, khoanh tay, vẻ mặt kiêu căng, nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra hôm nay nàng có chút vội vã, pha lẫn mỏi mệt, sau khi đánh giá Kỳ Niệm Nhất một lát, cằm Minh Nhiên khẽ nhấc, hướng về một hướng khác: “Tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện đi.”
Chạy đến một gian phòng im ắng, Minh Nhiên liền lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói:
“Ta biết ngươi chính là thiên mệnh giả trong mấy lời đồn đại đó.”
Nàng ta dùng ánh cực kỳ điềm tĩnh nhìn thẳng vào Kỳ Niệm Nhất, nói: