Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 693 - Chương 693. Chương 693

Chương 693. Chương 693 Chương 693. Chương 693

Nghe Vân Dã nói thế, trái tim của Kỳ Niệm Nhất dần dần trầm xuống.

Không Đăng đại sư nói linh thức của Bạch Trạch đã phân thành hai phần, phần thiện trấn thủ Cảm Nghiệp Tự, phần ác nhận được lực hút, đi về phía Ma Vực.

Chẳng lẽ chúng đều đã được Ma tôn hấp thu hết rồi.

Đây không thể nào xem là tin tức tốt gì rồi, ánh mắt Kỳ Niệm Nhất lạnh xuống, sau khi Ma Tôn xuất hiện hoành tráng, nàng rất nhanh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ to lớn.

Không chỉ to lớn, mà nó còn rất quen thuộc với nàng.

Rốt cuộc nàng cũng đã từng đối đầu với loại sức mạnh ấy rồi mà.

Như là đã khó chịu với thái độ kiêu ngạo của Ma Tôn, tại một khoảng không khác, đột ngột xuất hiện thêm một đợt linh áp đáng sợ, lập tức chế ngự khí thế của Ma Tôn.

Đôi mắt Ma Tôn phút chốc chuyển đỏ, nhấc mi mắt lên, nhướng mày, phóng ra càng lúc càng nhiều uy áp hơn.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp tai ương.

Hai vị đại năng đấu pháp, nháy mắt liên lụy đến toàn bộ người đang đứng ở Lưu Li Đàn, khiến họ đồng loạt cảm nhận được sự dao động mãnh liệt của chính linh hồn mình.

Sau khi giằng co một hồi, Ngọc Hoa Thanh và Ma Tôn cùng lúc thu tay về, môi của Ma Tôn nhếch nhẹ, ánh mắt hiện lên tia lạnh, lộ ra một nụ cười tà ác.

Kỳ Niệm Nhất nhìn về phía gương mặt gần giống Tam sư huynh của Ma Tôn, bỗng nhiên làm ra biểu tình như thế, khiến nàng chẳng thể nào tiếp thu nổi.

Ma Tôn cất cao giọng, nói: “Đã lâu không gặp Ngọc minh chủ.”

Ngọc Hoa Thanh lạnh nhạt liếc nhìn hắn: “Đã lâu không gặp, tu vi của Ma Tôn lại tiến bộ rồi nhỉ.”

Nhân vật giống Ma Tôn, lấy Kiến Long Môn Tàng Phong kỳ cảnh mà có thể đối đầu ngang hàng với Thiên Thu Tuế, thật sự trên toàn bộ đại lục này, chắc hẳn là sẽ chẳng tìm ra được người thứ hai.

Hắn cười khẽ, sự hứng thú tỏa ra từ trong ánh mắt, càng lúc càng đậm, hai con mắt màu đỏ tươi của hắn như đang hiện lên vài tia máu, làm cho những người nhìn hắn sẽ cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng mình mỗi lúc một lớn.

“Ngọc minh chủ khách sáo quá, hôm nay tạm thời đến đây thôi, đợi sau khi tiến vào bí cảnh, chúng ta lại ôn chuyện sau cũng không muộn.”

Ánh mắt hai người giao nhau, làm những người vây xem nơm nớp lo sợ.

Không ai là không ngửi thấy mùi thuốc súng tỏa ra từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ cả, chẳng khó để tưởng tượng, nếu thật sự tiến vào bí cảnh, “Ôn chuyện” trong miệng Ma Tôn sẽ chẳng khác “Khai chiến” là bao.

Ngọc Hoa Thanh vung mạnh ống tay áo, quay người rời đi, tựa như đã cảm nhận được cái gì đó, nhàn nhạt liếc về phía Kỳ Niệm Nhất đang mải nhìn lén.

Ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

Có lẽ lần này hắn phải đối diện với một kẻ địch cường đại như Ma Tôn nên chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến một tiểu bối như Kỳ Niệm Nhất nữa, không phản ứng gì mà cứ thế rời đi, không một lần quay đầu.”

Sau đi Ngọc minh chủ và Ma Tôn lần lượt rời đi, mọi người mới dám nhỏ giọng nghị luận.

“Ma Tôn và Minh chủ vậy mà muốn đi vào bí cảnh sao? Ta chờ ở đây có phải là đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi hay không?”

Có người tỏ vẻ bình ổn, nói: “Thế thì sao, Vân Trung bí cảnh cũng không có hạn chế tu vi, chỉ cần có cách làm bí cảnh xuất hiện và mở nó ra được, vậy thì ai cũng có thể tiến vào rồi.”

“Những người giống Ngọc minh chủ và Ma Tôn đều đi vào bí cảnh để tìm kiếm cơ hội phi thăng, nhưng còn ta, chỉ cần tu vi trở nên cao hơn một chút, thì đã không tồi rồi.”

“Rất được, cuộc sống của đạo hữu rất thông thấu nhỉ.”

“Hơn nữa, bế quan khổ luyện là tu hành, vào bí cảnh cũng chính là tu hành, con như chuyến này là đến để rèn luyện đi. Đây chính là một bí cảnh do Thần Minh để lại, có thể là sẽ nhặt được không ít bảo bối, thậm chí còn có thể khiến tu vi tiến thêm một bước nữa, tóm gọn thì, chỉ có lời không lỗ.”

Bình Luận (0)
Comment