Mọi người suy tư, cảm thấy chuyện này nghe thì có vẻ không khó lắm.
Nhưng vẫn có người nghi ngờ: “Dốc sức tương trọ của các hạ là yêu cầu bọn ta làm được tới trình độ nào? Nếu muốn lấy mạng đổi mạng, thứ tại hạ làm không được.”
Thượng Quan Hi mỉm cười nói: “Không đến mức, tiền đề là không ảnh hưởng tới tính mạng của các vị là được, nếu cảm thấy làm được, các vị hãy lập lời thề tâm ma với ta.”
Thượng Quan Hi dường như chắc chắn sẽ có người đồng ý, lại bồi thêm một câu: “Ta thấy các vị nhân số đông đảo, chỉ có ba mươi ba huyết mạch giả, e là không thể mang tất cả mọi người vào thành.”
Nàng ta khẽ cong đôi môi đỏ mọng: “Vậy nên, cơ hội không nhiều, ai tới trước thì được.”
Câu này trực tiếp khiến tất cả bối rối.
Không lâu sau, mọi người đã bắt đầu tranh giành số danh ngạch không nhiều lắm này.
Trong số những huyết mạch giả của Nam Cảnh được đưa tới, có mấy người từng tham gia trận trục ngọc chi chiến trong rừng rậm, thấy Thượng Quan Hi tính toán như vậy, bất giác nghĩ tới cảnh tượng lúc trước ở Thiệp Lan Sơn, một mình Thần Tử cầm mười mấy cái ngọc quyết, một người đánh mười mấy người bọn họ.
Bọn họ lau mồ hôi trên trán, cảm khái trong nội tâm: Nghe nói Thượng Quan gia chủ và Thần Tử có quan hệ mật thiết, chẳng lẽ ở chung lâu rồi, tác phong hành sự cũng trở nên giống nhau?”
Thượng Quan Hi rất hài lòng khi thấy cảnh này, cất cao giọng nói với mấy người tranh thủ giành được trăm suất cuối cùng: “Nhớ kỹ, điện hạ nhà ta, họ Kỳ, tên Niệm Nhất.”
Tống Chi Hàng nhìn Thượng Quan Hi, kinh ngạc khi nàng ta lại nghĩ xa tới vậy.
Dù Kỳ Niệm Nhất ở trong bí cảnh không cần quá nhiều trợ giúp, nhưng những người này cũng nhớ cái ân này.
Sau này nếu thân phận thiên mệnh giả thật sự bị vạch trần, Kỳ Niệm Nhất có nhiều thêm không ít đường lui.
Tống Chi Hàng hỏi: “Chẳng lẽ từ khi nghe được tin đồn về thiên mệnh giả ngươi đã lên kế hoạch làm thế nào để giúp nàng tìm thêm nhiều trợ lực sao?”
Thượng Quan Hi cười mà không nói.
Khi một nhóm người cuối cùng tiến vào Vân Trung thành, ở ngoại giới đã là đêm khuya.
Mà lúc này, trong Vân Trung thành, hiện ra khung cảnh hoàn toàn khác.
Sau khi truyền tống trời đất quay cuồng, Kỳ Niệm Nhất mở mắt ra, giây tiếp theo đã ngừng thở.
Nàng nhíu chặt mày, nhìn mọi thứ trước mắt, suýt nữa nói không ra lời.
Thế giới trước mắt, vết thương trước mắt.
Mặt đất bị bao phủ bởi lớp đất nâu cháy, vô số vết nứt lan rộng trên bề mặt, nếu từ trên cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy mảnh đất bị chia năm xẻ bảy, như bị bao phủ bởi một cái mạng nhện khổng lồ, khắp nơi đều có vết nứt.
Ngoại trừ một cái cây chết khô kỳ lạ, trên bề mặt hầu như không có thực vật chứ đừng nói đến những con người khác.
Trên bầu trời, mặt trời và ánh trăng đồng thời treo cao.
Nó khiến con người không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.
Chỉ mới đi vào một thời gian ngắn, Kỳ Niệm Nhất đã cảm giác được trán mình đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Với tu vi của nàng, trừ khi đó là một cuộc chiến rất khốc liệt, nếu không nàng sẽ không dễ bị đổ mồ hôi.
Một hàng sáu người bọn họ đều kinh ngạc nhìn những gì trước mắt.
Tiêu Dao Du trố mắt nói: “Vì sao, bí cảnh bên trong Vân Trung thành sẽ trông như thế này?”
Trong ấn tượng của mỗi một tu sĩ, bí cảnh đều là một nơi phúc địa, tràn ngập linh khí, khắp nơi đều có báu vật, người tu hành thích tìm kiếm bí cảnh khắp nơi cũng là do trong hoàn cảnh phong bế mà tràn đầy linh khí như vậy có thể khiến tu vi của bọn họ nhanh chóng tăng lên.
Nhưng nơi bọn họ đang ở bây giờ còn hoang tàn hơn cả sa mạc ở Lương Châu, Mạc Bắc.
Giữa trời và đất, thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của chút linh khí nào.
Kỳ Niệm Nhất cau mày, vẻ mặt có chút nặng nề.