Tiêu Dao Du nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Diệu Âm trầm ngâm một lát, dùng ngôn ngữ ký hiệu ra dấu: “Các ngươi có cảm thấy đói không?”
Nàng ta khoa tay múa chân xong, Tiêu Dao Du mới nhận ra: “Hình như... đúng vậy.”
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh đã có thể không ăn cơm nước, tu vi bọn họ đã đạt cảnh giới này cũng đã tích cốc từ lâu, sao có thể có cảm giác đói.
Sắc mặt Diệu Âm tối sầm, lại khoa tay múa chân lần nữa: “Ta hoài nghi tình trạng thân thể chúng ta bị thế giới ngàn năm trước đồng hóa.”
Minh Nhiên nhìn lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình, trầm giọng nói: “Quả thật như thế.”
Đổi lại dĩ vãng, chỉ cần không đánh đến liều mạng, thì dù nàng ta đấu liên tiếp vài trận, lòng bàn tay sẽ luôn khô ráo và không đổ nhiều mồ hôi đến như vậy.
Họ sẽ cảm thấy đói và trước tiên sẽ cảm thấy khát.
Sau đó linh lực dần cạn kiệt, cuối cùng bị dồn vào tuyệt cảnh.
Đây có phải là áp lực mà con người phải đối mặt vào hàng nghìn năm trước?
Minh Nhiên nhíu mày: “Đây là bí cảnh đang khảo nghiệm chúng ta sao?”
Ba câu hỏi kia là cái gì đây.
Mà lúc này, Kỳ Niệm Nhất theo chỉ dẫn của phù định vị, đến được cứ điểm bộ lạc của Tống Nam.
Kỳ Niệm Nhất dựa vào thân pháp tuyệt diệu của mình chọn một góc thích hợp để ẩn nấp, vô cùng thuần thục bắt đầu nghe trộm.
Nàng đứng trên ngọn cây khổng lồ, liếc mắt nhìn về phía bộ lạc, nhanh chóng thấy được một dáng người quen thuộc trong bộ lạc.
Người thứ hai trong năm người, Văn Ly Giang.
Tống Nam và Văn Ly Giang nhìn qua rất thân nhau, hắn ta giống như có âm mưu gì đó, vừa tiến vào bộ lạc đã cùng Văn Ly Giang đi đến chỗ hẻo lánh, nhỏ giọng thảo luận.
Tống Nam có chút kích động: “Xác định chưa, Bạch Trạch đại nhân thật sự bị thương?! Thì ra thần linh cũng bị thương sao?”
Văn Ly Giang hạ giọng, cẩn thận nói: “Không sai, thứ làm Bạch Trạch đại nhân bị thương chính là dao găm ngài tặng cho bộ lạc chúng ta.”
Tống Nam giật mình: “Dao găm kia hình như là Bạch Trạch đại nhân dùng xương gãy của ngài nặn thành?”
Văn Ly Giang: “Vậy mới nói, phàm nhân như chúng ta không thể làm tổn thương thần linh, nhưng thần linh lại có thể làm tổn thương chính mình.”
Tống Nam trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Vài ngày trước, yêu tu kia phi thăng, ngươi biết không?”
Văn Ly Giang cười nhạo một tiếng: “Rõ ràng tên yêu tu kia cả ngày lười biếng, hết ăn lại nằm, không có bất kỳ thiên phú phi thăng của thực thiết thú, chỉ vì ăn nhầm một miếng thịt của Bạch Trạch đại nhân rơi xuống, vậy mà được phi thăng!
Nếu không phải cảnh tượng đó bị chúng ta đúng lúc thấy được, chắc cũng không ai biết nguyên nhân thật sự nó phi thăng, chắc còn đang nghĩ rằng nó đột nhập Thiên Môn thành công.”
Tống Nam có chút do dự: “Ngươi định đi đột nhập Thiên Môn sao?”
Văn Ly Giang quả quyết nói: “Đi chứ, vì sao lại không đi! Cơ hội khó có được như vậy chẳng lẽ muốn chắp tay nhường người khác?”
Tống Nam: “Ta chỉ là có một dự cảm mơ hồ, cho dù chúng ta đột nhập Thiên Môn cũng không có cách nào phi thăng thật sự. Mặc dù hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng chùm sáng rơi xuống ở cực đông là nơi thông thiên Tiên giới, nhưng rốt cục có phải hay không thì Bạch Trạch đại nhân chưa bao giờ trả lời chúng ta, hành tung của ngài bất định, từ khi chùm sáng rơi xuống, ngài đã lâu không hiện thân, thậm chí hiện tại đã có lời đồn đãi có phải ngài đã thông qua Thiên Môn trở về Tiên giới rồi không.”
Chính vì như vậy nên mới càng ngày càng có nhiều người cảm thấy, rằng chùm sáng xuất hiện ở cực đông là nơi bọn họ có thể chạy thoát.
Nói đến đây, vẻ mặt Văn Ly Giang chẳng biết vì sao có chút chột dạ, hắn ta cười cười không tiếp tục đề tài này nữa, Tống Nam đang đắm chìm trong lo lắng của mình nên không phát hiện Văn Ly Giang khác thường.
Văn Ly Giang ngược lại nói: “Ta mới sáng lập một trận pháp, ngươi xem thế nào?”