Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 706 - Chương 706. Chương 706

Chương 706. Chương 706 Chương 706. Chương 706

Nghe thấy hai chữ trận pháp, Kỳ Niệm Nhất có chút tò mò, thò đầu nhìn qua, sau khi thấy rõ trận pháp Văn Ly Giang sử dụng, nàng hơi sửng sốt.

Ngũ Hành Trận.

Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm phương hướng đường lui linh lực của Văn Ly Giang khi vẽ trận, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

Tuy rằng nàng chưa từng tu trận pháp, nhưng tốt xấu gì cũng đã giao thủ với Tạ Thiên Hành nhiều năm, lại từng thỉnh giáo Lục Thanh Hà không ít vấn đề, nàng đối với thường thức về trận pháp sư vẫn rõ ràng đôi chút.

Mặc dù trận đồ là cố định, nhưng thói quen mỗi khi trận pháp sư vẽ trận đồ là khác nhau, ví dụ như cách bắt đầu và đặt bút, sau đó chỗ nối tiếp dung hợp như thế nào, đả thông nút giao linh lực như thế nào, phân bổ nhiều linh lực ở bộ phận nào, đủ chỗ chi tiết khác biệt như thế, nên mỗi trận pháp sư có thể đem đến hiệu quả sử dụng trận pháp bất đồng.

Kỳ Niệm Nhất nhìn kỹ, chẳng biết tại sao nàng luôn cảm thấy thủ pháp vẽ trận của Văn Ly Giang có chút tương tự với Tạ Thiên Hành.

Ngũ Hành Trận rất nhanh đã biến thành một trận pháp chuyên dụng bẫy rập, cuối cùng hóa thành một ảo trận thay đổi hoàn cảnh xung quanh.

Đúng lúc này, Kỳ Niệm Nhất nghe thấy âm thanh trong lòng Văn Ly Giang.

[Nếu thần linh có thể tự tổn thương mình, vậy có phải ta có thể dùng binh khí ngài chế tạo... để tổn thương, thậm chí giết chết ngài?]

Ý nghĩ như vậy khiến Văn Ly Giang hoảng sợ, hắn ta run rẩy, chôn vùi ý nghĩ này dưới đáy lòng.

Kỳ Niệm Nhất rời khỏi nơi này trước khi bị phát hiện.

Đi lại mất hai ngày, đi bộ nên cũng không nhanh lắm, bọn họ duy trì tốc độ chậm rãi để khôi phục tinh thần lực, nếu không một khi gặp nguy hiểm có thể sẽ gặp phải trạng thái linh lực khô kiệt

Hai ngày sau, bọn họ rốt cục đến vùng đất cực đông được cho là Thiên Môn dẫn đến Tiên giới.

Chùm sáng đó đáp xuống biển.

Bên bờ biển có vô số người chen chúc nhốn nháo và tắc nghẽn, có một số ít có thể bay, nhưng đa số mọi người đi thuyền để đến gần chùm sáng.

Sau khi đáp xuống bên bờ, Kỳ Niệm Nhất liền cảm nhận được có hai linh áp cường đại tới gần.

Ngẩng đầu nhìn qua, chính là Ngọc Hoa Thanh và Ma Tôn.

Bên bờ có không ít người đang say sưa thảo luận chuyện tên yêu tu có nguyên hình là thực thiết thú mới phi thăng gần đây, họ đối với chuyện này cực kỳ hâm mộ.

Kỳ Niệm Nhất nhìn quanh bốn phía, phát hiện bắt đầu từ vùng biển này, bên bờ và với trên đỉnh núi không hề hoang vu như những nơi khác trên đại lục, mà là xanh mướt khắp nơi, linh khí dường như tràn đầy hơn, ít nhất làm cho Tử Phủ đang dần khô kiệt của bọn họ bắt đầu no đủ lên.

Nhiều bông hoa màu trắng bé tí đang nở rộ bên bờ, Diệu Âm khom người, dùng ngón tay vuốt ve những bông hoa, cảm nhận được sức sống đã lâu không thấy sau khi tiến vào bí cảnh này.

Diệu Âm quay đầu, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt nghiêm túc.

[Ngươi cảm nhận được không?]

Kỳ Niệm Nhất khẽ lắc đầu, hai người cùng nhìn về phía chùm sáng.

Trong chùm sáng từ trên trời rơi xuống, không có hơi thở của Bạch Trạch, hắn không có ở đó.

Chùm sáng đó chỉ là linh khí vô cùng thuần khiết, dùng để bổ sung lỗ hổng ở thế giới này.

Bốn phương tám hướng đều có người chống thuyền lớn chạy về chỗ đó, bọn họ đã không còn để ý tới lời đồn thật hay giả, chỉ hy vọng chùm sáng kia có thể trợ giúp bọn họ thoát khỏi thế giới đang hấp hối này.

Kỳ Niệm Nhất nghe thấy bên cạnh có người nghị luận: “Thật ra, trước khi Bạch Trạch đại nhân xuất hiện, chúng ta không cảm thấy cuộc sống trước đây tệ hại đến chừng nào. Dù rằng cuộc sống rất khó khăn, không biết khi nào mình sẽ chết vì lửa trên trời rơi xuống, vì động đất hoặc cũng có thể chết vì răng nanh sắt nhọn của hung thú. Nhưng có ai mà không trải qua cuộc sống như vậy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment