Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 707 - Chương 707. Chương 707

Chương 707. Chương 707 Chương 707. Chương 707

“Nhưng sau đó Bạch Trạch đại nhân xuất hiện, hết thảy không còn giống như trước nữa, khi đó chúng ta mới biết được thì ra không phải tất cả mọi người đều có cuộc sống như vậy, chúng ta cũng có thể có cuộc sống tốt hơn, từ khi đó trở đi, ta bắt đầu liều mạng để tu luyện, ta muốn rời khỏi nơi này, đi đến Tiên giới.”

Những người trên thuyền rốt cục cũng tới gần chùm sáng, họ tràn đầy hy vọng mà nhào tới, từ mui thuyền nhảy xuống chùm sáng, nhưng không bị chùm sáng hấp thu mà là rơi thẳng vào biển.

Có người bơi tốt đã tránh được một kiếp, nhưng những người bơi kém đã bị một cơn sóng lớn đánh tới, bị nhấn chìm giữa biển rộng, không thấy dấu vết.

Mặc dù như thế, bọn họ vẫn không từ bỏ, người trước ngã xuống người sau tiến lên, họ đánh cược một khả năng.

Chỉ nửa canh giờ, trên mặt biển không biết đã chết bao nhiêu người.

Kỳ Niệm Nhất nghe thấy một tiếng thở dài, phía sau truyền đến tiếng tụng kinh vãng sinh.

Phật tử nghe thấy âm thanh này, mừng rỡ quay đầu lại: “Sư tỷ.”

Phía sau bọn họ là một nữ tu, mặt mày thanh đạm, tóc dài xõa tự nhiên, mặc một bộ quần áo vải thô đơn giản, ngược lại bà ta càng toát thêm vẻ thoát phàm xuất tục.

Kỳ Niệm Nhất quan sát cẩn thận một lát, cũng không tìm thấy nét tương đồng giữa nữ Phật tu này và đại sư huynh.

Nữ Phật tu cũng không ngẩng đầu nhìn Phật tử, mà là sau khi tụng xong vãng sinh kinh, mới lạnh nhạt nói với Phật tử: “Ngươi tới làm gì.”

Bà ta nói xong và nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt hai người giao nhau, Kỳ Niệm Nhất lại chỉ có thể từ trong ánh mắt của bà ta đọc được sự từ bi siêu thoát trần thế và trống rỗng.

Nữ Phật Tu mặc niệm Phật hiệu: “Bần tăng Vân Tâm.”

Nhưng đúng lúc này, Ngọc Hoa Thanh và Ma Tôn vọt vào chùm sáng cùng lúc.

Những người trên bờ chờ đợi đã lâu, phát hiện hai người họ không bị chùm sáng cự tuyệt, tự nhiên mà dung nhập vào chùm sáng, không khỏi cảm thán: “Chẳng lẽ lại có người được phi thăng sao?”

Nhưng lặng lẽ chờ đợi trong chốc lát, lại không thấy tung tích của người phi thăng đâu cả.

Kỳ Niệm Nhất quay đầu lại: “Chúng ta cũng đi xem một chút đi.”

Sau khi nàng tiến vào chùm sáng cũng không có bị bài xích, mà rất thuận lợi dung nhập vào.

Nhưng chỉ có Diệu Âm cũng có thể tiến vào giống như nàng, những người khác đều bị chùm sáng ngăn cách bên ngoài, họ chỉ có thể cảm nhận được chứ không có cách nào hấp thụ chùm sáng.

Đúng như cảm nhận của Kỳ Niệm Nhất, chùm sáng này không có quan hệ gì với Tiên giới, chỉ là linh khí thuần túy.

Có lẽ chính những linh khí này đã cứu vớt cái thế giới sắp tử vong này, còn giúp nó từng bước phát triển đến ngàn năm sau, thành một thế giới phồn vinh.

Sau khi tiến vào chùm sáng và được linh khí nồng đậm như vậy tẩy rửa, mọi người đều cảm giác được sức mạnh của mình đang nhanh chóng tăng lên.

Ma Tôn cảm nhận được cảnh giới ngủ yên lâu ngày của mình đang dần nới lỏng, lão cảm giác được tu vi của mình đang tăng dần lên, sắp đột phá cánh của Thiên Thu Tuế.

Ma Tôn không khỏi cao giọng cười ha hả.

Thiên Thu Tuế đã vây khốn lão mấy trăm năm, bây giờ cuối cùng có thể vượt qua.

Trong số đó, người cảm thụ rõ ràng nhất là Ngọc Hoa Thanh.

Lão cảm giác xương cốt đang nâng đỡ thân thể lão đang nóng dần lên, cơn sóng linh lực mênh mông và mãnh liệt đang không ngừng vỗ vào lão, khiến lão có cảm giác mình thật sự đã gặp được tiên duyên hiếm có.

Bí cảnh Bạch Trạch, hay cho một bí cảnh do thần minh lưu lại!

Trong chùm sáng có đường kính chừng hơn mười thước, bóng dáng năm người lơ lửng.

Người cuối cùng là Minh Lạc không biết đã tiến vào khi nào.

Sắc mặt Minh Nhiên có chút âm trầm khi nhìn đệ đệ.

Tiêu Dao Du phát giác được, nói: “Minh Lạc cũng có huyết mạch Bạch Trạch?”

Minh Nhiên nhẹ giọng nói: “Bằng không ngươi cho rằng người nào cầm Hàn Thiền Bút đều có thể đặt bút thành thật sao?”

Bình Luận (0)
Comment