Xuất khẩu nhất định là thật, tiện tay nặn ra tạo vật.
Đây đều là một phần thần lực của Bạch Trạch.
Tiêu Dao Du chấn động nói: “Chỉ nhìn năng lực của mấy người bọn họ cũng đã là sự cường đại mà người thường khó có thể với tới, nếu tập hợp tất cả thần linh sẽ là tồn tại như thế nào.”
Mộ Vãn đứng bên bờ lo lắng nhìn bọn họ, cảm nhận được sức mạnh của năm người bọn họ đang nhanh chóng phá vỡ trở ngại.
Kỳ Niệm Nhất nhìn lòng bàn tay mình, có chút khó tin.
Nửa năm trước nàng mới tiến giai Hóa Thần cảnh, đang ở giai đoạn giữa vỏ kỳ và Tàng Phong kỳ, nàng vẫn cần phải vượt qua một cái Tâm Ma Kiếp khiến vô số tu sĩ sợ hãi.
Nhưng chỉ đắm mình chùm sáng này trong chốc lát, nàng thậm chí cảm thấy nếu xét về linh lực, nàng đã có thể đụng tới ngưỡng cửa Tàng Phong kỳ.
Chỉ trong chốc lát, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm rền vang.
Vô số người đứng bên bờ sợ hãi nhìn về phía bầu trời, một lát sau, bên trong mây giông cuồn cuộn xuất hiện một bóng đen như xoáy nước.
Có người hưng phấn kêu to: “Thiên Môn, thật sự là Thiên Môn!”
Kỳ Niệm Nhất và Diệu Âm đồng thời ngẩng đầu nhìn thấy quanh người Ngọc Hoa Thanh đang lơ lửng phía trên các nàng, hình thành mấy vòng xoáy linh lực, đây là dấu hiệu sắp độ kiếp.
Vân kiếp trên trời, là do lão dẫn tới.
Lại bị đám phàm nhân này lầm tưởng là Thiên Môn.
Thiên Môn vừa hiện ra, mọi người càng thêm điên cuồng, không quản sống hay chết, có người từ trên thuyền nhảy xuống, có người không chen lên thuyền mà mạnh mẽ bơi qua biển.
Lúc này, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy có năm bóng người phá vỡ rào cản của chùm sáng, xông vào.
Trong tay bọn họ cầm các loại linh khí khác nhau, hoặc là dây trói tiên, hoặc là roi dài, hoặc là dao găm, không có thứ nào không phải là Bạch Trạch tặng cho.
Kỳ Niệm Nhất thu những người này vào đáy mắt, Văn Ly Giang, Tống Nam, Nhiễm Phóng, Thanh Lưu, Diệp Trường Đông.
Chính là năm người này, một người cũng không bỏ sót.
Bọn họ liều mạng bay về phía đỉnh của chùm sáng, khi vào bên trong chùm sáng, tất cả mọi người dường như bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Họ không thể nhìn thấy bờ biển cũng như những người trên bờ.
Chỉ có thể cảm giác được bản thân bị một sức mạnh cường đại và dồi dào bao vây.
Nhưng Ngọc Hoa Thanh tuyệt đối không có khả năng độ kiếp trong bí cảnh này, chính lão cũng không biết vân kiếp này có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả.
Sau một hồi tiếng sấm rền vang, vòng xoáy màu đen trên bầu trời lại biến mất.
Trong mắt người khác chính là Thiên Môn đã hoàn toàn đóng lại.
Tống Nam tuyệt vọng nói: “Không, chỉ còn thiếu một bước là chúng ta liền có thể phi thăng, chỉ thiếu một bước!”
Văn Ly Giang vẫn còn đang liều mạng chạy như bay lên, không khí lạnh thấu xương trên bầu trời khiến hô hấp của hắn ta trở nên khó khăn, hắn ta liều mạng đưa tay với tới, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Môn biến mất trước mắt hắn ta.
“Không, tại sao lại như vậy, ta rõ ràng sắp đuổi kịp rồi.”
“Chúng ta nhất định bị nhốt chết ở chỗ này sao?”
Năm người bọn họ nói trong tuyệt vọng, tia hy vọng cuối cùng trên mặt cũng biến mất.
--- “Không phải thiếu một bước.”
Kỳ Niệm Nhất nghe thấy thanh âm xuất hiện ngang trời này thì chấn động mạnh.
Mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất, lại dường như bị thứ gì đó thay đổi. Trong lúc hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt đột nhiên xoay chuyển, chùm ánh sáng nhạt đi, Kỳ Niệm Nhất cảm giác bản thân đã trở về bên dòng sông ngày đêm chảy xiết ấy, nàng nhìn Bạch Trạch xuất hiện.
Hắn giống như những gì nàng nhìn thấy trong ảo giác, tóc trắng như tuyết, đôi mắt màu vàng kim rực rỡ, mi tâm có một ấn ký màu đỏ thẫm, đó là chiếc sừng bị hắn ẩn giấu. Vạt áo sạch sẽ như sợi mây lay động, trên vai là hoa văn đám mây vàng bạc đan xen nhau.