Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 709 - Chương 709. Chương 709

Chương 709. Chương 709 Chương 709. Chương 709

Chỉ là trong ảo giác, nàng không nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Trạch, còn lần này lại hoàn toàn thấy rõ.

Bạch Trạch chậm rãi bước tới, không cần mở miệng nhưng âm thanh của hắn lại thông qua ý niệm truyền đến trong đầu mọi người một cách chính xác.

“Nơi này không phải là Thiên Môn như các ngươi nghĩ, chỉ là con đường ta dùng để dẫn độ linh khí của thượng giới mà thôi.”

Bạch Trạch bình tĩnh nhìn tất cả mọi người trước mặt: “Linh lực trong thế giới này khô kiệt, nhân loại các ngươi không thể dùng sức mình để mở được Thiên Môn.”

Tống Nam thấp giọng hỏi: “Ý của ngài là chúng ta không có khả năng phi thăng phải không?”

Sóng mắt Bạch Trạch bình thản, ánh mắt nhìn hắn ta cũng giống như ánh mắt nhìn từng cọng cây ngọn cỏ trên đại lục.

“Đúng vậy.”

Hắn trả lời như vậy.

Hai mắt Văn Ly Giang đỏ ngầu, phẫn nộ quay đầu lại: “Dựa vào sức mạnh của chính mình mở không ra, vậy sức mạnh của ngươi đâu! Máu thịt của ngươi đâu!”

Năm người bọn họ là những người tu vi cao nhất trên đại lục.

Ngay cả bọn họ cũng không mở ra vậy còn có hy vọng gì nữa.

Ánh mắt Tống Nam dần dần trở nên tàn nhẫn, lời Văn Ly Giang nói lúc trước lặp đi lặp lại từng lần ở trong lòng hắn ta.

Cuối cùng, cổ tay hắn ta run lên, hung hăng vung sợi dây trói tiên mà Bạch Trạch tặng ra, trói Bạch Trạch lại.

Nhiễm Phóng khiếp sợ nói: “Các ngươi làm cái gì!”

Năm người bọn họ dường như không coi trọng mấy người xa lạ khác.

Ma Tôn và Ngọc Hoa Thanh chậm rãi đáp xuống, xem cảnh tượng đang diễn ra này.

Diệu Âm đưa tay đẩy, cảm giác bọn họ hình như bị sức mạnh nào đó ngăn cách, không thể nào can thiệp vào chuyện đang xảy ra trước mặt.

Mọi thứ trong bí cảnh này, có khi là thật, có khi là giả, có khi bọn họ là người tham gia, cũng có khi bọn họ lại là khan giả đến từ bên ngoài.

Mà hiện tại, bọn họ chỉ có thể là khán giả.

Bọn họ cũng đã biết câu hỏi thứ nhất của Bạch Trạch, dù hắn không có hỏi ra miệng nhưng cũng đã hiện ra trước mắt bọn họ.

Mấu chốt là, bọn họ phải trả lời như thế nào.

Trước mặt năm người bọn họ tựa hồ có một bức tường ánh sáng vô hình, ngăn cách bọn họ.

Vốn dĩ ban đầu chỉ có năm người bọn họ ở bên này tường ánh sáng.

Bên kia, Bạch Trạch nhìn dây trói tiên do hắn tự tay cắt tóc bện thành, trong đôi mắt vàng bình thản không gợn sóng xuất hiện một tia hoang mang không thể lý giải.

Hắn nhìn năm người phàm trước mặt mà hắn có thể bóp chết bằng một tay.

Bọn họ rõ ràng sợ hãi hắn như vậy, nhưng vào lúc này lại dám giơ lưỡi dao sắc bén lên với hắn.

Bạch Trạch nhẹ giọng nói: “Các ngươi... muốn giết ta.”

Thần linh không gì không làm được lần đầu tiên khó hiểu, mặc dù từ đầu tới cuối hắn chưa từng hiểu được những nhân loại phức tạp này.

“Vì sao?”

Trả lời hắn, là dao găm hung hãn đâm tới.

Dao găm trực tiếp xuyên qua lồng ngực của hắn, bộ quần áo của thần linh màu trắng vàng thấm đẫm màu máu đỏ, chẳng mấy chốc đóa hoa màu máu nở rộ trên ngực hắn.

Người đâm dao này là Nhiễm Phóng.

Khi hắn ta đâm thì chuẩn xác và ngoan độc, nhưng khi thấy rõ mình làm gì thì kinh hãi liên tục lui lại ba bước, tay không ngừng run rẩy.

“Chậc, nắm gạo ân, gánh gạo thù.” Sắc mặt Ma Tôn không chút thay đổi nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, ngữ khí không hề dao đông: “Đáng tiếc, thần sẽ không hiểu những thứ này.”

Ma Tôn chậm rãi dời tầm mắt: “Không ngờ sự thật về vị thần xuất hiện ngàn năm trước và truyền thuyết Bạch Trạch lưu truyền đến ngày nay lại là như thế này.”

Năm người bọn họ

Minh Lạc chăm chú nhìn phía đối diện một lát, lạnh nhạt nói: “Không có câu hỏi.”

Đúng vậy, không có câu hỏi gì.

Dường như Bạch Trạch nhốt bọn họ trong bức tường ánh sáng này, chỉ là muốn cho bọn họ nhìn một màn mình bị giết, nhưng lại không xuất hiện bất kỳ câu hỏi nào.

Bình Luận (0)
Comment