Nhưng câu chuyện phía sau thì ngay cả Kỳ Niệm Nhất cũng chưng từng thấy.
Sau khi năm Thí Thần Giả cắn nuốt thân thể của Bạch Trạch, mỗi một canh giờ đều cảm nhận được tu vi của mình nhanh chóng tăng lên, ngày đầu tiên là Hóa Thần Cảnh, ngày hôm sau là Thái Hư Cảnh, ngày thứ ba thì đã là Đại Thừa Cảnh.
Chỉ ba ngày mà bọn họ cũng đã tới lúc sắp phi thăng.
Ở cái thế giới hoang vu cằn cỗi này, năm người cùng lúc độ kiếp phi thăng, đối với nhân loại ngay lúc đó mà nói là một hành động vĩ đại khó có thể tưởng tượng.
Năm người bọn họ phi thăng dẫn tới tất cả nhân loại nơi đây cùng vây xem.
Vào ngày hôm đó, kiếp lôi của năm người rơi xuống, sau khi kiếp vân xuất hiện thì không trung rốt cuộc xuất hiện lốc xoáy cực sâu cực tối, giống như gió lốc cuồn cuộn trên bầu trời, sau trận gió lốc đó, mơ hồ có bóng ma và hình dáng càng sâu.
Tất cả mọi người cho rằng đó chính là Thiên Môn.
Nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, bức tường ánh sáng bị ngăn cách ở một bên khác, tất cả mọi người tiến vào bí cảnh rõ ràng mà thấy sau lưng lốc xoáy trên bầu trời là vô số đôi tay và đôi mắt màu đen dữ tợn dường như muốn cắn nuốt thế giới.
Mấy thứ này vui mừng khôn xiết, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà sôi trào lên.
Dường như tất cả ác ý yên lặng mấy ngàn năm trên mảnh đại lục này bị đánh thức cùng một lúc.
Năm người ôm đầy ngập bất an và chờ mong chạy về phía mà bọn họ cho rằng là Tiên Giới.
Phi thăng kết thúc, dị tượng xuất hiện trên bầu trời cũng lắng xuống.
Mọi người cảm giác được linh khí ở các nơi trên đại lục đều tràn đầy, tốc độ tu luyện của mọi người cũng tiến triển cực nhanh.
Tất cả mọi người cho rằng đây là năm người phi thăng kia tạo thành.
Không nghĩ tới là bởi vì chùm tia sáng do Bạch Trạch đưa tới có mang linh khí.
Chỉ đám người Thất Tinh Môn có công pháp cùng một nhịp thở với Bạch Trạch mới ý thức được một tia không thích hợp.
Bọn họ ý đồ sử dụng công pháp đánh thức Linh Tương Vấn đang ngủ say trên đại lục, lại phát hiện bọn họ rốt cuộc không thể triệu hồi ra bất cứ sinh linh gì.
Mọi người trên mặt đất thảo luận một ngày này nhất định sẽ được ghi vào sử sách, tâm trạng của mọi người đứng xem trong bức tường ánh sáng lại đặc biệt nặng nề.
Lần này, ngoại trừ những người ở Nam Cảnh ra thì rốt cuộc có càng nhiều người biết được chân tướng.
Lúc này, bờ sông bên kia hư ảnh của Bạch Trạch cũng đã biến mất.
Trong đám người có người đau khổ nói: “Bạch Trạch đại nhân, ngài đến tột cùng muốn nói cho chúng ta biết cái gì?”
Bạch Trạch không trả lời.
Thời gian vô tình đi về phía trước, ba ngày sau khi năm người cùng lúc phi thăng, một chỗ mặt đất của đại lục xuất hiện vết nứt thật lớn.
Mới đầu, mọi người cũng không để ý.
Rốt cuộc thế giới này, gần như mỗi ngày đều có động đất, địa chấn tạo thành vết rạn nứt trên mặt đất là quá bình thường.
Thời gian lâu rồi, mọi người lại phát hiện linh khí sống lại chữa khỏi thế giới này, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể chữa khỏi vết nứt này, nó càng lúc càng lớn, dần dần lan tràn thành một miệng khổng lồ xấu xí đáng sợ, dường như một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ không một chút nể tình nào mà cắn nuốt thế giới này.
Cuối màn trời, năm người cho rằng mình phi thăng thành công lại phát hiện Tiên Giới không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.
Bọn họ cho rằng Tiên Giới nên là tràn ngập linh khí, khắp nơi đều là linh vật trời sinh trời nuôi và tiên nhân có tu vi mạnh mẽ.
Nhưng nơi Tiên Giới mà bọn họ nhìn thấy lại khắp nơi tràn ngập màu đen âm lãnh quỷ quyệt.
Lúc ban đầu bọn họ có chút mê man, nhưng rất nhanh, trước mắt của mỗi người bọn họ đều xuất hiện một bản thân khác.
Nói với bọn họ: “Nơi này cũng không phải Tiên Giới chân chính, muốn đánh vỡ tầng hàng rào này thì các ngươi cần lực lượng, cần trở nên càng mạnh hơn, cuối cùng chém được tam thi, vứt bỏ tất cả dục niệm thì mới có thể chân chính siêu phàm thoát tục, tiến vào Tiên Giới.”