Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 715 - Chương 715. Chương 715

Chương 715. Chương 715 Chương 715. Chương 715

Ánh mắt của năm người đều là mờ mịt mà trống rỗng, bọn họ nhìn bản thân ở đối diện kia, ngẩn ngơ nói: “Chúng ta… còn phải mạnh hơn?”

“Đúng vậy, đi hấp thụ càng nhiều lực lượng đi.”

Bắt đầu từ lúc ý niệm này xuất hiện, một thang trời bị vô số bóng ma và tham dục xây thành, từ đáy Thâm Uyên bắt đầu chậm rãi sinh trưởng cuối cùng cùng bằng phẳng với mặt đất.

Trên người của năm người này lan tràn vô số bóng ma, biến hóa trở thành yêu ma quỷ quái rồi sau đó lại hình thành ảnh họa càng thêm khó có thể đối phó, tất cả đều theo thang trời xuất hiện ở nhân gian, cắn nuốt phàm nhân, tu sĩ, thân thể, linh hồn, thậm chí là tất cả những thứ khác.

Bên kia của bức tường ánh sáng, Kỳ Niệm Nhất khẽ nhắm mắt.

“Tâm ma.”

Hô hấp của nàng có chút nặng nề, thanh âm mất tiếng nói: “Bọn họ bị tâm ma cắn nuốt.”

Mọi người bên này của bức tường ánh sáng lần đầu tiên biết chân tướng mà Thâm Uyên xuất hiện.

Tất cả mọi người yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, như tiếng sấm, như là đang kể ra sự giãy giụa và tuyệt vọng của bọn họ.

Vẻ mặt của Minh Lạc nhạt nhẽo: “Cho nên, vấn đề vừa rồi là đang nói cho chúng ta biết, giết hắn, hoặc là trở thành hắn, trừ cái này ra thì chúng ta không thể hoàn toàn giải quyết Thâm Uyên hay sao?”

Ngón tay của Ma Tôn chống cằm, hai mắt đỏ đậm hiện lên một tia màu đen: “Hẳn là vậy.”

Ý thức phủ đầy bụi của Bạch Trạch hết lần này tới lần khác xuất hiện trong thành Vân Trung nơi thân thể của Bạch Trạch xuất hiện.

Hắn bị phá thành mảnh nhỏ, ý thức biến thành vạn vật, nhưng lại thông qua phương thức này để lại một con đường sống cho thế giới này.

“Câu hỏi đầu tiên thì các ngươi chắc là đều có đáp án.”

Thanh âm của Bạch Trạch lại lần nữa xuất hiện, linh hoạt kỳ ảo mà xa xưa.

“Vậy câu hỏi thứ hai thì sao?”

Mọi người còn chưa rút ra từ trong cảm xúc vừa rồi, chợt cảm giác được cảnh tượng trước mắt nhanh chóng thay đổi, trời đất quay cuồng giống như lúc bọn họ tiến vào bí cảnh.

Sau khi Kỳ Niệm Nhất cảm thấy ý thức mình thất thần một lát thì rốt cuộc cũng tỉnh táo lại đây.

Khi mở mắt ra một lần nữa, nàng phát hiện mình lại đang ở trong Cảm Nghiệp Tự.

Không chỉ như thế, dường như ngay cả thân thể cũng thay đổi.

Nhìn áo tang vải thô quen thuộc này, Kỳ Niệm Nhất giật mình, nhìn thoáng qua trước gương.

Trước đó không lâu nàng còn từng gặp người trong gương, Phật Tử đời trước của Cảm Nghiệp Tự, sư tỷ mà Tư Không mời nàng tới cứu, mẹ đẻ của đại sư huynh —— Vân Tâm đại sư.

Chỉ là hiện tại thân thể của bà ta dương như có chút vấn đề, làm cho người ta cảm giác vô cùng suy yếu.

Chỗ ở của bà ta cũng có chút quen thuộc, nhìn cấu tạo và hướng ánh sáng trong phòng, không lâu trước đây nàng mới dừng một kiếm phá hủy cửa lớn của nơi này.

Đúng là tĩnh thất của Cảm Nghiệp Tự.

Trước khi linh hồn của Kỳ Niệm Nhất tiến vào thân thể này, Vân Tâm ngồi ở trên đệm hương bồ đọc kinh vãng sinh đối diện tượng Phật trong tĩnh thất.

Thanh âm ngoài tĩnh thất rõ ràng mà truyền vào trong tai của Kỳ Niệm Nhất.

“Trụ trì, người ngoài chùa cầu xin đánh chết Ma La lại nhiều thêm một chút, đã chặn ngoài cửa chùa suốt ba ngày chưa từng rời đi.”

Đây là giọng nói của Thiện Năng đại sư.

Thật lâu sau, giọng nói nghẹn ngào của Không Đăng đại sư truyền đến: “Lại chắn một chút.”

Thiện Năng bất đắc dĩ: “Trụ trì, Phật Tử trong Cảm Nghiệp Tự vốn nên có một Phật Tâm có thuần thiện, hiện giờ bị Ma La phá hư, chúng ta đều biết việc này cũng không phải lỗi của Vân Tâm nhưng Ma La kia cần phải chết.”

Kỳ Niệm Nhất bừng tỉnh, nàng đưa linh lực vào lòng bàn tay, thăm dò dưới chỗ bụng nhỏ.

Trong bụng của thân thể này, quanh quẩn một loại lực lượng kỳ lạ, mỗi thời mỗi khắc đều đang hấp thụ lực lượng trong cơ thể mẹ.

Bình Luận (0)
Comment