Không biết vì sao, linh hồn của nàng rút ra khỏi bản thể đặt ở trong cơ thể của Vân Tâm, nhưng nàng lại vẫn là nghe được thanh âm của Vân Dã.
“Niệm Nhất, xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất khẽ buông xuống: “Hiện tại người không nhìn thấy ta sao?”
Vân Dã nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ vừa rồi thì đã không nhìn thấy bên cạnh ngươi đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chỉ có thể cảm nhận được sự rung chuyển trong cảm xúc của ngươi, cảm giác được sự đánh sâu vào rất lớn, xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Niệm Nhất im lặng một lát, thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Không có gì, chỉ là… rất đau lòng cho đại sư huynh.”
Nàng không có một chút tự giác là mình đang tiếp nhận khảo nghiệm của một vị Thần Minh, trong đầu toàn là bộ dạng đại sư huynh từ nhỏ làm bạn với nàng lớn lên.
Là đại sư huynh đón nàng ra khỏi hoàng cung, khâu vô số cái bịt mắt cho người mắt mù như nàng, cuối cùng mới tìm được Tinh Trần Sa được dùng thích hợp nhất.
Khi còn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, cái gì đều không biết làm, hiện giờ năng lực chăm sóc trẻ con của đại sư huynh đã thành thạo như thế đều là được rèn luyện ra từ trên người nàng.
Hắn thắt trát bím cho nàng, sau khi lớn hơn một chút lại dạy nàng tự mình vấn tóc.
Hắn là đại phong chủ của Vẫn Tinh Phong, những năm sư tôn không ở đó thì tất cả công pháp vỡ lòng của nàng đều là đại sư huynh dạy.
Nàng nhìn thấy những chuyện đại sư huynh làm ở tương lai trong quyển Thiên Mệnh Thư kia lại chưa bao giờ sợ hãi.
Lúc ấy chỉ là cảm thấy, ba sư huynh muội bọn họ đều chết oan chết uổng, người bao che cho con như đại sư huynh, thì làm sao lại không sụp đổ chứ.
Hiện giờ nhớ tới thì trong lòng lại càng khó chịu.
Thì ra bắt đầu từ hắn sinh ra đã gánh vác nhiều ác ý tích lũy đến từ Thâm Uyên như vậy.
Từ trước tới nay hắn lại không có lộ ra dù là nửa phần.
Ác niệm không có chỗ phát tiết, mấy năm nay đại sư huynh đều chịu đựng bằng cách nào chứ?
Chỉ cần nghĩ đến những thứ này thì nàng không thể không khó chịu.
Đôi bàn tay ẩn chứa tất cả công lực kia của Vân Tâm, nàng sẽ không cũng không thể vỗ xuống được.
Nàng đã đưa ra lựa chọn cho câu hỏi thứ hai.
Như là để đáp lại sự lựa chọn của nàng, một hình ảnh khác xuất hiện trước mắt của Kỳ Niệm Nhất.
Trong hình ảnh, Thâm Uyên đã mở rộng còn muốn hơn gấp năm lần hiện giờ, toàn bộ Trung Châu đã bị nuốt hết một phần ba, Tây Châu cũng có gần một nửa rơi vào tay giặc.
Phía bắc Thâm Uyên, khắp nơi đều là thi thể Phật tu của Cảm Nghiệp Tự.
Cho dù Phật tu chết đi cũng đóng ở một bên Thâm Uyên, dùng cánh tay kiên cố của bọn họ, vì nhân loại phía sau Phật Quốc của bọn họ ngăn cản sinh vật Thâm Uyên không ngừng không dứt.
Ôn Hoài Du đứng trên không Thâm Uyên.
Hắn không có mặc áo bào rộng hoa mỹ mềm mại mà ngày thường hắn thích mặc nữa, một thân trường bào màu đen chấm đất, áo choàng che khuất nửa khuôn mặt hắn, nửa khuôn mặt lộ ra từ trong áo choàng có vẻ vừa tái nhợt vừa lạnh nhạt, cặp mắt kia là ác niệm và sát ý vô cùng vô tận.
Hắn chỉ cần giơ tay thì sẽ có vô số sinh vật Thâm Uyên đi theo hắn, đi cắn nuốt thế giới này.
Phía sau hắn, tử thi khắp nơi.
Yến Hoài Phong đứng mặt đối diện của Ôn Hoài Du, bên cạnh hắn đều là thi thể của đồng bạn Thần Cơ, hai mắt của hắn đỏ như máu, dùng toàn bộ lực lượng của mình điên cuồng mà công kích hắn, đầy mặt đều là máu.
Mọi người của Phật Quốc quỳ trên mặt đất khóc rống, hối hận năm đó vì sao không hoàn toàn diệt trừ Ma La.
Kỳ Niệm Nhất lẳng lặng mà nhìn một màn này.
Lúc nàng ở Cửu Tiêu Thiên Thê đối diện với hai mắt kia của Thâm Uyên đã từng thấy cảnh tượng như vậy.
“Ngươi muốn nói cho ta biết nếu hắn không chết thì tương lai sẽ là như vậy sao?”