Bạch Trạch nói: “Ta cũng không thể xác định tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng đây là một trong vô số loại tương lai mà ta thấy được, một loại có khả năng xảy ra nhất.”
Mặt của Kỳ Niệm Nhất không thay đổi nói: “Trước kia cũng có một người nói với ta như vậy, đưa người gánh vác thiên mệnh chịu chết là một trong những tương lai ổn thỏa nhất mà hắn tính toán được.”
Lông mi của nàng run rẩy: “Nhưng hắn không phải người như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi thành dáng vẻ đó.”
Người đó cố gắng áp chế ác niệm không tiết ra ngoài nửa phần, một mình chịu đựng tất cả đau khổ.
Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép mình biến thành dáng vẻ đó.
…
Trong tĩnh thất, Vân Tâm nhìn đôi tay của mình với ánh mắt dần dần hiểu rõ.
Thì ra câu hỏi thứ hai này là về chuyện này.
Bà ta về tới mấy trăm năm trước.
“Ngươi từ nhỏ tu Phật, vì sao sẽ sinh ra cảm tình đối với một thai nhi như vậy?” Lúc này, Không Đăng đại sư vừa lúc hỏi ra những lời này.
Vân Tâm xoay người, biểu cảm trên mặt thay vì nói là không nỡ thì ngược lại sự khó hiểu và hoang mang càng nhiều:
“Đúng là bởi vì đệ tử từ nhỏ tu Phật, cho nên càng thêm khó hiểu, hiện giờ hắn chưa sinh ra, hắn không có sinh mệnh, cũng vẫn chưa đã làm bất cứ chuyện nguy hại nhân gian gì, hôm nay chúng ta bởi vì tiên đoán này mà bóp chết hắn, vậy ngày sau thì sao?”
Vân Tâm thấp giọng nói: “Đệ tử đã quyết định giết chết hắn, rồi lại không biết mình có nên giết chết hắn hay không.”
Bà ta đi đến trước mặt Không Đăng đại sư, cúi đầu thật sâu: “Đệ tử nguyện gánh vác tội giết chết đứa nhỏ này, cho dù việc này là đúng hay sai. Nhưng còn xin trụ trì cho phép đệ tử một chuyện.”
Trong ánh mắt của Không Đăng hình như hiện lên sự bất đắc dĩ, hắn ta ôn hòa nói: “Chuyện gì?”
Vân Tâm nhẹ giọng nói: “Sau việc này, đệ tử muốn từ chức Phật Tử, còn xin trụ trì chọn Phật Tử khác trong thời gian này.”
Không Đăng nói: “Vì sao?”
Vân Tâm chậm rãi nói: “Đệ tử muốn ra ngoài du lịch, để tìm kiếm một đáp án về hoang mang trong lòng mình.”
Vân Tâm khác bị nhốt trong thân thể này nhìn tất cả quá khứ tái diễn, mình ở trong mật thất định ra tay với đứa nhỏ này.
Theo sau, đó là câu hỏi thứ hai lúc để cho bà ta đưa ra lựa chọn.
Bà ta nhắm mắt lại nhớ lại năm đó, bà ta là chọn thế nào?
Năm đó, bà ta không chút do dự chém ra một chưởng kia.
Mấy trăm năm trôi qua, bà ta đi khắp nhân gian nếm hết ấm lạnh, chính là vì tìm kiếm đáp án kia.
Hiện tại nàng sẽ chọn thế nào?
Vân Tâm nhìn bàn tay của mình, một lần nữa rơi vào trầm mặc.
…
Cùng thời gian, tất cả mọi người tiến vào trong bí cảnh đang bị bắt đưa ra lựa chọn.
Bọn họ có thể cảm nhận được Bạch Trạch đang dùng một số chuyện mà năm đó thật sự xảy ra cũng là cùng một nhịp thở với tương lai của thế giới này, trong chuyện chọn người thừa kế của mình, lúc bọn họ đưa ra lựa chọn thì càng thêm thận trọng, thậm chí sẽ suy xét Bạch Trạch sẽ nghĩ thế nào.
Không biết bao lâu sau, linh hồn của mọi người đều rút ra khỏi cơ thể của Vân Tâm, lúc bọn họ mở mắt một lần nữa thì đã xuất hiện ở một nơi hoàn toàn khác.
Nơi này linh khí ở bốn phía, dường như chỉ cần hô hấp thì tu vi có thể tăng lên, bên tai là tiếng côn trùng kêu chim hót trong trẻo.
Giống như bọn họ đang ở tiên cảnh trong truyền thuyết.
Tất cả mọi người tiến vào thành Vân Trung lần lượt về tới nơi này.
Bọn họ đầu tiên là giật mình rồi sau đó là một trận mừng như điên.
“Đây mới thật sự là thành Vân Trung.”
“Ở lại trong bí cảnh thêm mấy ngày thì tăng thêm một đại cảnh giới đều không phải không thể!”
Kỳ Niệm Nhất dựa ngồi dưới gốc cây, cảm giác được bả vai của mình bị người ta chọc vài cái, quay đầu lại là vẻ mặt bối rối của Tiêu Dao Du.