Tiêu Dao Du: “Ngươi là chọn thế nào?”
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nhếch môi, không nói gì.
Lúc này, Vẫn Tinh Phong Thương Hoàn.
Ôn Hoài Du mở cửa viện ra như thường ngày, pha một ấm trà cho mình, rồi lấy tay trái đánh cờ với tay phải ở trong rừng trúc.
Lục Thanh Hà đi ngang qua bên cạnh: “Hôm nay tâm trạng của Ôn đại phu không tệ?”
Ôn Hoài Du khẽ gật đầu.
Gần đây luôn là sẽ mơ thấy một số chuyện quá khứ, chỉ có hôm qua một đêm vô mộng, say sưa yên giấc.
Sáng sớm, Vẫn Tinh Phong cũng đã dấy lên khói bếp, Yến Hoài Phong không biết đang mân mê món ăn mới gì, ở đầu kia của phòng bếp băm đồ ăn đến khí thế ngất trời.
Không lâu sau, bưng một nồi đất nóng hôi hổi chạy ra, la lớn: “Sư huynh, Tiểu Lục, mau tới nếm thử món ăn mới do ta làm.”
Lục Thanh Hà thấp giọng giật mình nói: “Sáng sớm mà đã ăn phong phú như vậy rồi.”
Ôn Hoài Du thu quân cờ lại, hiểu rõ nói: “Năm nay măng mùa xuân không tệ, Tiểu Tứ thích ăn.”
Yến Hoài Phong quay đầu lại nhướng mày với hắn: “Vẫn là sư huynh hiểu biết ta.”
Ôn Hoài Du nhẹ nhàng cười, tay trái rũ bên đầu gối, đại quất miêu được hắn băng bó từ đó cứ ăn vạ ở Vẫn Tinh Phong không đi lại chạy tới cọ cọ trên tay hắn, hắn thuận thế gãi gãi cằm của quất miêu, nhìn về phía bắc xa xôi.
Cho nên, nàng định khi nào về nhà chứ?
Kỳ Niệm Nhất đi về phía Phật tu nữ đang niệm kinh văn trong đám người.
“Vân Tâm đại sư, có thể mượn một bước nói chuyện không?”
Vân Tâm đối với sự xuất hiện của nàng cũng không bất ngờ, bà ta bóp chuỗi tràng hạt trong tay, hơi hơi gật đầu.
Hai người tìm một chỗ hẻo lánh không có khiến cho người khác chú ý.
Bộ dạng thật sự của thành Vân Trung hiện ra ở trước mặt của bọn họ, ở trong bí cảnh có thể so với tiên cảnh, mọi người không phải đang thu thập thiên tài địa bảo thì là đang điên cuồng tu luyện, cũng không có ai để ý tới hai người bọn nàng đang nói cái gì.
Thanh âm của Vân Tâm bằng phẳng: “Ngươi muốn hỏi về chuyện của Ma La, đúng không?”
Kỳ Niệm Nhất: “Trước khi tiến vào thành Vân Trung, ta đến Cảm Nghiệp Tự một chuyến, Không Đăng đại sư chỉ nói cho ta là đại sư huynh không có cha ruột, những thứ khác thì không nói, khi đó ta còn không biết thì ra thân thế của hắn là như thế này.”
Vân Tâm có chút ngạc nhiên, ngạc nhiên với nàng còn đi tìm trụ trì.
Nhưng nhớ lại phong cách làm việc của vị kiếm chủ Thần Kiếm này mà bà ta từng nghe nói thì lại cảm thấy cũng không kỳ lạ.
Kỳ Niệm Nhất ngước mắt: “Có tiện nói cho ta chuyện tiếp theo của sự kiện không? Năm đó ngài chắc là lựa chọn giết chết hắn đúng không, vì sao hắn vẫn được sinh ra?”
Vân Tâm thở dài một tiếng: “Không có gì không thể nói.”
Bà ta cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Năm đó, ta quả thật muốn giết hắn.”
Một chưởng kia hội tụ toàn bộ lực lượng của tu sĩ Kiến Long Môn như bà ta, nhưng bà ta không nghĩ tới đứa bé kia có thể còn sống trong một chưởng này, thậm chí không nghĩ tới mình có thể sống sót.
“Hắn ở trong bụng của ta rõ ràng còn chưa sinh ra, lại giống đã có ý thức của mình, ta có thể cảm nhận được lúc ấy hắn rất đau buồn. Khi chưởng phong của ta đánh úp lại, vận mệnh chú định có một lực lượng nào đó ngăn cản ta, hóa giải thế công của ta.”
Ánh mắt của Vân Tâm trong suốt như gương hồ, chỉ nhìn biểu cảm của bà ta thì hoàn toàn không nhìn ra bà ta đối xử với đứa nhỏ này thế nào:
“Sau đó ta còn từng dùng rất nhiều phương pháp, kim cương chú của Phật môn, Đại Quang Minh Quyết cũng dùng như không có tác dụng; trúng côn pháp trong chùa cũng không có tác dụng, cuối cùng thậm chí dùng tới thuốc phá thai mà phàm nhân sử dụng cũng đều không có hiệu quả gì.”
“Sức sống của đứa bé kia mạnh mẽ đến mức dường như không có gì có thể ngăn cản hắn ra đời. Khi đó, trong chùa thậm chí Phật Quốc tràn ngập bầu không khí đau buồn và tuyệt vọng.”