Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 720 - Chương 720. Chương 720

Chương 720. Chương 720 Chương 720. Chương 720

Vân Tâm nhớ lại chuyện cũ kia với ánh mắt xa xưa.

“Vừa lúc mấy năm kia, Phật Quốc gặp phải tai nạn lớn hiếm gặp, ôn dịch hoành hành, cảm xúc của mọi người đều cực kỳ căng thẳng, cuối cùng tất cả đều phát tiết tới trên người của đứa bé kia. Bọn họ ở bên ngoài Cảm Nghiệp Tự cầu xin, một lạy chính là vài ngày chưa từng rời đi, thậm chí đói khát khó nhịn đến té xỉu, cũng muốn kiên trì canh giữ ở ngoài chùa, cầu xin Cảm Nghiệp Tự xử tử đứa bé kia.”

“Sau đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy ta gặp côn hình trong chùa, thiên lôi giáng xuống vẫn không thể giết chết hắn, lúc này mới không thể không chấp nhận hiện thực này.”

“Lúc ấy mọi người trong Phật Quốc đều cho rằng đây là lực lượng của ác quỷ đang ngăn cản chúng ta giết chết hắn, điều này đại biểu ác quỷ nhất định hiện thế, nhất định sẽ làm hại nhân gian.”

Kỳ Niệm Nhất yên tĩnh mà nghe, ngẫu nhiên hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”

“Ngày hắn sinh ra, tăng nhân trong chùa trận địa sẵn sàng đón quân địch, bảy mươi hai kim cương cầm côn bổng thủ vệ ở một bên, ta sinh ra hắn trong trận lôi quang.”

Vân Tâm thấp giọng nói: “Mới đầu, mọi người đều vô cùng sợ hãi hắn, thậm chí bao gồm tăng nhân trong chùa cũng vậy. Sau khi sinh hắn ra, ta nhìn thoáng qua cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng.”

Bà ta dùng bàn tay khoa tay múa chân cho Kỳ Niệm Nhất thấy: “Khi ác quỷ Ma La khiến cho vạn người sợ hãi sinh ra cũng không khác gì đứa bé nhân loại tầm thường, chỉ có nhỏ như vậy, làn da rất hồng, nhăn dúm dó, vài ngày sau thì sinh đẹp một chút. Khác nhau duy nhất chính là bắt đầu từ khi hắn sinh ra thì chưa từng khóc, vẫn luôn không có.”

“Thấy hắn không khóc, mới đầu mọi người còn có chút vui mừng cảm thấy đây có thể là một cái thai chết, sau đó xem mạch mới phát hiện sức sống của hắn rất mạnh, thanh âm cũng không có vấn đề, hắn chỉ là… không muốn khóc.”

Nghe có vẻ là một chuyện xưa rất dài, Kỳ Niệm Nhất dứt khoát ngồi trên mặt đất, móc ra một bầu rượu có chút cũ: “Phật tu không uống rượu, cho nên ta không mời ngài.”

Vân Tâm cũng xếp bằng ngồi xuống ở bên cạnh nàng: “Sau khi hắn sinh ra thì vẫn luôn bị giam giữ trong trận lôi quang của mật thất, tập hợp lực lượng của cả chùa, tụng kinh bảy bảy bốn mươi chín ngày để xua tan tất cả ác niệm trên người hắn. Trước khi hắn ba tuổi, chưa từng có một ngày rời khỏi mật thất, mỗi ngày đều phải tiếp nhận thiên phạt, đại năng trong chùa thay phiên nhau truyền thụ Phật pháp cho hắn, dẫn hắn đi vào con đường đúng đắn.”

Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất khẽ nhúc nhích.

Khó trách chưa bao giờ thấy đại sư huynh xem kinh Phật, thậm chí có thể cảm nhận được hắn không thích Phật pháp, nhưng lại có hiểu biết quá sâu đối với Phật pháp.

“Thật ra sau này ta cũng chỉ nghe kể từ trong miệng của người khác về cuộc sống của hắn, sau khi sinh hắn ra thì ta đã không được cho phép gặp hắn.” Vân Tâm thở dài một tiếng, lại nói: “Trong chùa cảm thấy nếu giết không được hắn, không bằng cứ nhốt lại hắn như vậy, do Cảm Nghiệp Tự suốt đời trông coi cũng vẫn có thể được xem là một biện pháp, sau đó thời gian rất lâu, trong chùa cũng vẫn luôn làm như vậy.”

Kỳ Niệm Nhất nhìn bà ta: “Sau này xuất hiện biến cố gì? Vì sao hắn lại một mình chạy đi?”

Vân Tâm nhắm mắt thật sâu: “Khi đó Phật Quốc vừa lúc gặp tai nạn lớn, rất nhiều tăng nhân của Cảm Nghiệp Tự đều cứu tế ở các nơi của Phật Quốc, trong chùa thiếu nhân thủ, sau tai nạn lại xuất hiện một trận đại tuyết, làm cho vô số người chịu khổ. Sau đó không biết vì sao, trong Phật Quốc lại nổi lên lời đồn là hắn mang đến trận tai nạn lớn này. Dưới tình thế cấp bách, có rất nhiều phàm nhân trực tiếp xông vào trong chùa, ý đồ cướp hắn đi, tăng nhân còn lại trong chùa vốn là không nhiều lắm cũng sẽ không làm tổn thương phàm nhân, trong lúc lộn xộn thì hắn thừa dịp cơ hội mọi người đánh vỡ kết giới mật thất mà chạy thoát.”

Bình Luận (0)
Comment