Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 72 - Chương 72.

Chương 72. - Chương 72. -

Ở trong sách, vì cứu Cơ Sướng nên nàng đã chậm trễ thời gian, nhưng rõ ràng vẫn còn dư sức để tới mộ binh, chẳng qua trên đường đi lại gặp vô số tập kích, dẫn tới bị thương nặng.

Nàng bị thương nặng, cộng với Cơ Sướng thương thế chưa lành, hoàn toàn không có sức tham gia vào trận chiến tranh đoạt thần kiếm, thế là nàng được Cơ Sướng nửa cứu nửa bắt ép rời khỏi Vô Vọng Hải để tới Yêu Vực, đồng thời sống một khoảng thời gian rất dài ở Yêu Vực.

Hiện tại xem ra trong chuyện này, hẳn là có một phần lớn công lao của vị Ngọc minh chủ đó.

Cuối cùng Minh Nhiên cũng thoát khỏi sự dây dưa của thanh trường kiếm đỏ thẫm kia, thoắt cái đã dịch chuyển tới trước mặt Trang Bất Phàm, lạnh lùng hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa."

Trang Bất Phàm nuốt nước miếng, phóng lao phải theo lao, lặp lại lời vừa nói.

Minh Nhiên híp mắt nghi ngờ hỏi: "Nếu như thế vì sao không phải Ngọc Sanh Hàn nói ra những lời này? Thiếu minh chủ của Tiên Minh các ngươi đang đứng ở đây, sao lại tới lượt ngươi lên tiếng?"

Đây cũng là thắc mắc của rất nhiều người.

Hầu kết của Trang Bất Phàm trượt lên trượt xuống, khó xử nhìn sang Ngọc Sanh Hàn.

Nghĩ thầm nếu không phải Hàn ca không muốn nghe theo chỉ thị của Minh chủ, tình nguyện vứt bỏ mạng sống cũng muốn cãi lời phụ thân thì hắn đâu cần phải làm kẻ ác. Nếu hiện tại hắn không làm như vậy, với tính tình của Minh chủ, có khi Hàn ca vừa trở về sẽ thật sự mất nửa cái mạng.

Hắn không muốn nhìn thấy kết quả như thế.

Hơn nữa, chỉ là một thanh kiếm thôi mà.

Ánh mắt hắn chuyển sang Kỳ Niệm Nhất, nhưng rất nhanh lại rời đi.

Lúc trước hắn từng thấy hai thanh kiếm mà nàng lấy ra dùng đều là thần binh lợi khí hiếm thấy đương thời, nhường thanh thần kiếm này thì có làm sao.

Thấy Trang Bất Phàm không nói lời nào, Minh Nhiên lập tức nhìn ngược sang Ngọc Sanh Hàn: "Ngọc Sanh Hàn, hắn nói có thật không?"

Ngọc Sanh Hàn mím chặt môi, không nói một lời.

Nhưng cũng không còn quan trọng nữa.

Giờ phút này, không phủ nhận tức là mặc nhận.

Lúc này Minh Nhiên cũng hiểu ra: "Hóa ra là thần kiếm Phi Bạch có thể chém Đăng Thiên Thê trong truyền thuyết, khó trách Tiên Minh lại để ý như thế."

"Lúc trước ta còn không hiểu tại sao tin tức kiếm của Vân Dã xuất thế lại lan truyền khắp nơi, hóa ra là Tiên Minh đứng sau thúc đẩy."

Chiến ý chạm vào là nổ ngay, tất cả mọi người rút kiếm ra.

Mà Minh Nhiên ban đầu hiểu lầm Lậu Ảnh Xuân mới là thanh kiếm xuất thế, nàng là người tranh đoạt dữ dội nhất, lúc này biết được là thần kiếm Phi Bạch, ngược lại bình tĩnh một cách khó hiểu.

Minh Nhiên cười khẽ một tiếng, trở tay cầm trường kiếm đỏ thẫm cứ cọ tới cọ lui sau lưng nàng, đến bản thân Phi Hồng Kiếm cũng giật mình chấn động.

Ngay sau đó, hào quang mãnh liệt, khế ước bản mệnh kiếm đã hoàn thành.

Không ngờ Minh Nhiên lại từ bỏ tranh đoạt thần kiếm.

"Chém Thiên Thê sao?" Minh Nhiên châm biếm một câu, rời khỏi mộ binh mà không thèm quay đầu lại: "Các ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, thanh kiếm này cũng không phải bảo bối gì."

Lê Nhạn Hồi nhìn bóng lưng của Minh đại tiểu thư, hơi kinh ngạc.

Kỳ Niệm Nhất than nhẹ trong lòng.

Quả thật, truyền thuyết về thần kiếm Phi Bạch không có cái nào là tốt cả.

Nghe đồn nó từng có vài vị chủ nhân, nhưng đều chết oan uổng, không hề có ngoại lệ.

Lời đồn này chưa từng được chứng thực, nhưng theo trong sách, sau khi Sở Tư Niên lấy được Phi Bạch, dù là trong tình huống Phi Bạch chưa từng chân chính nhận chủ nhưng hắn vẫn đọa tiên nhập ma.

Thần kiếm Phi Bạch không nhận chủ, cuối cùng vẫn không thể hoàn thành sứ mệnh chém Thiên Thê của nó.

Mấy kiếm tu còn lại nhìn lẫn nhau, trong lòng hiểu rõ, chỉ có thể nói: "Xin lỗi Kỳ đạo hữu, nếu là thần kiếm Phi Bạch, vậy thì chúng ta nhất định phải giành cho bằng được."

Nói xong đồng loạt rút kiếm.

Gần như đồng thời, Bất Dạ Hầu ra khỏi vỏ, cùng một lúc đỡ lại tám thanh kiếm đánh úp tới.

Gió lốc mang theo tiếng gầm, cắt một đường dài thật mảnh trên mặt Kỳ Niệm Nhất.

Người bên ngoài không biết rốt cuộc vải che mắt của nàng làm bằng chất liệu gì, nhưng lại không chút tổn hại nào.

Bình Luận (0)
Comment