Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 73 - Chương 73.

Chương 73. - Chương 73. -

Hồng Quang Bộ xuất thủ, thoắt cái Kỳ Niệm Nhất đã xuất hiện phía sau tám gã kiếm tu, trong nháy mắt kiếm trong tay đã đổi thành Trầm Uyên, trọng kiếm màu đen tránh được kiếm phong, quét ngang về phía tám người, không ngờ trong nháy mắt lại bộc phát ra uy thế suýt chút nữa đã đánh gãy cơ thể của đám người này.

Cùng lúc đó, giọng nói trong đầu vẫn không ngừng kêu gọi Kỳ Niệm Nhất.

Giọng nói này đã chờ đợi rất nhiều năm để tìm kiếm nàng, thế nên lúc vừa gặp mặt, quả thực khó khống chế được sức hút đối với nàng.

Dường như từng tiếng kêu gọi đều đang nói với nàng, mau tới mang ta đi, trời sinh ta đã thuộc về ngươi rồi.

Thậm chí còn có rất nhiều người vây xem không phải là kiếm tu cũng gia nhập cuộc chiến.

Có lẽ thần kiếm không có sức hấp dẫn lớn với bọn họ, nhưng chỉ cần một người trong số đó cướp được thần kiếm, đều có thể đi tìm Tiên Minh đổi lấy hứa hẹn vô điều kiện.

Lời hứa của tổ chức liên minh tu sĩ mạnh nhất Tu Tiên Giới, ngàn vàng khó cầu.

Vì thế số kẻ thù mà Kỳ Niệm Nhất phải đối mặt, từ tám người biến thành tám mươi người, thậm chí còn nhiều hơn.

Mấy trăm Trúc Cơ có thể khiến một Nguyên Anh hao hết sức lực.

Đương nhiên cũng có thể khiến một Kim Đan là nàng lực bất tòng tâm.

Chân nàng đạp lên kiếm phong đánh úp lại, lộn người treo ngược giữa không trung, cơ thể co thành hình trăng rằm, Trầm Uyên cuốn lên gió lốc và uy áp, mang theo uy lực đáng sợ đánh về phía mọi người cùng với tiếng sóng cuộn trào.

Thương Lãng Kiếm thức thứ tư - Kinh Đào Phách Ngạn.

Lại một đợt thủy triều mạnh mẽ đánh tới, Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu, thấy vẻ mặt sa sầm của Dịch Thừa An, còn có giọng nói cực kỳ bình tĩnh của hắn: "Còn không mau đi tìm, ở đây có ta rồi."

Dáng người không tính cao lớn của hắn che trước người nàng, hơi nước quanh quẩn đầu mũi kiếm.

Chính là Thương Lãng Kiếm mà nàng vô cùng quen thuộc.

Thời gian thật là kỳ diệu, vận mệnh đã định sẵn mang đến cho nàng một tu sĩ Thương Hoàn từ ba trăm năm trước, vào lúc nàng cái gì cũng không biết, hắn đã thay nàng và sư tôn bảo vệ thanh kiếm này hơn hai trăm năm.

Bên kia, Phù Hỏa lặng lẽ vây lấy Dịch Thừa An, Khúc Vi mặt mày nghiêm túc gật đầu với nàng, nàng ta không nói gì nhưng lại dùng hành động thể hiện, mau đi đi, chắc chắn ta sẽ bảo vệ hắn giúp ngươi.

Tạ Thiên Hành thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, trong đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ kia còn chứa ý cười không dứt, cúi đầu cắn rách đầu ngón tay giữa của mình.

"Lấy máu vẽ trận, ta đã lấy ra át chủ bài dùng để bảo mệnh của trận pháp sư rồi, tiểu sư muội à tiểu sư muội, ngươi nợ ta một ân huệ lớn đấy nhé..."

Hắn nói nhỏ, động tác trong tay lại không ngừng lại, dùng máu làm vật dẫn, vẽ ra một trận pháp cực kỳ hiếm thấy trên không trung.

Khi vẽ đến nét cuối cùng, vết máu ở đầu ngón tay đã hơi khô lại, trận pháp bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực của Tạ Thiên Hành, chẳng mấy chốc sắc mặt hắn đã tái nhợt đi.

Mọi người đều biết trận pháp sư tu luyện khó tới mức nào, cũng vì vậy mà chức nghiệp trận pháp sư này trở thành một trong số những chức nghiệp có số người thưa thớt nhất, phần lớn những điều về trận pháp sư chỉ là đồn đãi, muốn bước vào con đường trận pháp, hoàn toàn phải toàn dựa vào khả năng lĩnh ngộ.

Hiển nhiên, ngộ tính của Tạ Thiên Hành nổi trội hơn người.

Giây tiếp theo, sương khói nhanh chóng tràn ra, bao bọc lấy toàn bộ mộ binh, không ai có thể nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.

Chờ đến khi mắt thích ứng được, mọi người mới phát hiện, bản thân đã sớm không còn ở trong mộ binh nữa, mà dường như đang lạc trong một mảnh rừng đào ngút ngàn, cánh hoa rụng bay tán loạn che mắt người, mà hồn binh ban đầu đếm thấy cả ngàn, nay lại hoàn toàn không thấy đâu.

Đến đồng bạn bên cạnh cũng biến mất, trong toàn bộ rừng đào chỉ còn lại một mình bản thân.

Bình Luận (0)
Comment