Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 722 - Chương 722. Chương 722

Chương 722. Chương 722 Chương 722. Chương 722

Vân Dã đột nhiên ra tiếng: “Nồng độ linh khí như vậy chắc là không phải tự nhiên hình thành, nơi này hoặc là có động thiên phúc địa gì đó, hoặc là chính là sắp có hi thế trân bảo hiện thế.”

Góc Đông Bắc là một mảnh rừng cây rậm rạp, phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng dòng nước thật lớn, bọn họ đi theo tiếng dòng nước thì phát hiện xuyên qua rừng cây lại có một hồ nước tinh khiết trong suốt, phía trên hồ nước là thác nước chảy xuống, phía trên vách của thác nước sinh các loại linh thực và dược liệu.

Kỳ Niệm Nhất thăm dò một lát, vậy mà lại nhìn thấy một đóa hoa có hình dạng đặc biệt ở trong đó.

Đóa hoa này đặc biệt lớn, thân hoa là màu trắng thuần, cánh hoa bao bọc lấy nó ở tầng ngoài cùng là dần dần thay đổi thành màu xanh thẳm, trên thân không có lá chỉ có một nụ hoa chờ nở.

Trước khi đi, đại sư huynh cho nàng xem bản vẽ, nàng có thể xác định đây đúng là Vô Cấu Hoa mà nàng muốn tìm.

—— “Bên trong mỗi một bí cảnh, chỉ sinh trưởng một đóa Vô Cấu Hoa, nó sinh trưởng ở một nơi có linh khí nồng đậm nhất trong bí cảnh, chỉ có nguyên thần của chủ nhân bí cảnh mới có thể làm cho đóa hoa này nở ra, trước khi nguyên thần của chủ nhân bí cảnh xuất hiện thì đóa hoa này không thể nở rộ.”

Nàng nhìn thấy quả nhiên chính là nụ hoa.

Giống như đúc lời mà đại sư huynh nói.

Kỳ Niệm Nhất nhìn lại, trong đám người bọn họ, ngoại trừ sáu người lúc ban đầu tiến vào ra thì còn có hơn ba mươi người của Nam Cảnh gặp mặt sau đó, tất cả đều đi theo phía sau nàng.

“Trước khi câu hỏi thứ ba xuất hiện thì chúng ta cứ tu luyện ở nơi này trước đi.”

Nàng nhẹ giọng nói với Mộ Vãn: “Ta có thể phải bế quan một thời gian.”

Mộ Vãn hiểu rõ: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nơi này thật tốt.”

Nói xong, Mộ Vãn duỗi tay gõ nhẹ lên vai của Kỳ Niệm Nhất một cái: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, làm chuyện ngươi muốn làm đi.”

Kỳ Niệm Nhất cười khẽ với nàng ta, rồi sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lập tức ngự kiếm bay về phía thác nước, cuối cùng trực tiếp hoàn toàn đi vào trong thác nước.

Sau thác nước, có một sơn động che giấu bị một tấm màn nước ngăn cách có vẻ hơi thanh tịnh.

Kỳ Niệm Nhất cầm lấy Thần Kiếm khoanh chân ngồi xuống.

Lần này trong lòng có dự cảm kiếm của nàng có lẽ có thể tiến thêm một bước.

Trong thành Vân Trung rốt cuộc chào đón một khoảng thời gian yên tĩnh, nhưng lúc này ngoài bí cảnh lại đang có gió nổi mây phun.

Biết lúc này Lưu Ly Đàn chắc là kín người hết chỗ, Cung Lăng Châu dứt khoát vòng qua Lưu Ly Đàn, tránh đi biển chỉ đường trong sa mạc, dựa vào cảm giác phương hướng của mình đi tới trong đại mạc mênh mông.

Nếu đổi lại là người khác thì rất có khả năng sẽ bị lạc phương hướng trong sa mạc biến ảo vô thường này.

Nhưng con đường từ Ma Vực đến Phật Quốc lại đến Thương Hoàn này, nhiều năm qua hắn ta đi vô số lần, cho dù là nhắm mắt lại thì cũng tuyệt đối sẽ không bị trong lạc sa mạc.

Sau khi qua Phật Quốc, gió cát trong đại mạc mang lên một chút tức giận, dường như ngay cả cát vàng đều phải hung hãn hơn rất nhiều.

Lối vào Ma Vực giấu trong núi tuyết cực bắc của đại lục, nhìn từ trên cao xuống phía dưới như là miệng của một con thú lớn lộ ra răng nanh nhọn, người tiến vào trong đó dường như bị con thú lớn này nuốt vào trong bụng.

Cung Lăng Châu mỗi lần tiến vào đều sẽ chửi thầm một phen.

“Nhiều năm như vậy thẩm mỹ của phụ thân cũng không thấy thay đổi, vẫn tệ như vậy.”

Sau khi hắn ta tiến vào Ma Vực thì lập tức thu lại bộ dạng tất cả biểu cảm đều viết lên mặt ở Thương Hoàn trong ngày thường kia, ánh mắt trầm tĩnh lại.

Đám Ma tu trong Ma Vực cũng không thân thiện đối với hắn ta.

Chỉ có trận chiến Thâm Uyên lần trước, Cung Lăng Châu bị ép tạm thời dẫn người gấp rút tiếp viện, mới để cho hắn ta ở trong Ma Vực lộ mặt một chút.

Bình Luận (0)
Comment