Ma Vực là nơi khắc bốn chữ cường giả vi tôn vài cốt tủy, tu vi của Cung Lăng Châu mới vào Kiến Long Môn, trong đám Ma tu bình thường xem như không tệ, nhưng đặt vào trong Ma Cung có cao thủ nhiều như mây thì vẫn là không đủ xem.
Hắn ta một đường chạy về phía Ma Cung, phát hiện hôm nay không khí của Ma Cung có chút nặng nề.
Ngày thường Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử của Ma Cung gần như cũng không chạm mặt, bắt đầu từ hai trăm năm trước cũng đã đánh đến ngươi chết ta sống từ trong tối đến ngoài sáng lại đồng thời xuất hiện, khiến cho Cung Lăng Châu ngạc nhiên không thôi.
Hắn ta không có biểu hiện sự ngạc nhiên này ra ngoài.
Hắn ta và hai người ca ca này cũng không quen thuộc, hai người này vốn là lớn hơn hắn ta một hai trăm tuổi, khi hắn ta mười mấy tuổi đã đến Thương Hoàn, khi đó hai vị huynh trưởng này của hắn ta đang đấu đến túi bụi, hoàn toàn không có sức lực để ý tới đứa trẻ mười mấy tuổi này.
Tính ra thì thời gian mà hắn ta và đại sư huynh nhị sư huynh ở chung dài hơn nhiều so với thời gian mà hai người huynh trưởng này ở chung.
Cho dù bọn họ vì tranh đoạt vị trí Ma Tôn cả ngày đấu tới đấu đi, thì cũng chưa từng bỏ bán ma như Cung Lăng Châu vào mắt, kể từ đó ngược lại làm cho Cung Lăng Châu trở thành người tiêu sái nhất quay lại tự nhiên nhất trong Ma Cung này.
“Gấp gáp gọi ta trở về như vậy là xảy ra chuyện gì?”
Đại hoàng tử Cung Dạng chau mày, ma văn giữa trán theo động tác nhíu mày của hắn bị nặn ra một đồ án quái dị.
“Trước đó vài ngày phụ thân đã rời cung.”
Cung Lăng Châu: “Lần này rất ngạc nhiên, tuy nói Ma tộc chúng ta đồng ý với nhân loại là không tự tiện rời khỏi Ma Vực, nhưng từ trước tới nay không phải phụ thân đều quay lại tự do trên đại lục hay sao, chuyện này có cái gì phải hoảng loạn.”
Nhị hoàng tử Cung Hàn nhìn càng thêm tà khí, khóe miệng của hắn nhếch lên, giọng điệu không tốt lắm: “Trước khi lão nhân rời cung thì trong Ma Vực đã xảy ra một lần rung chuyển lớn, sau khi hắn biến mất thì chúng ta mới phát hiện bí bảo trong cung biến mất.”
Cung Lăng Châu giật mình: “Là đồ vật tới gần thì sẽ làm cho người ta bị ác niệm mê hoặc kia?”
Đại hoàng tử im lặng gật đầu.
“Phụ thân chắc là bị đồ vật kia mê hoặc cho nên mang theo nó rời đi, hiện giờ không biết trạng thái của hắn.” Nhị hoàng tử nói: “Nhiều năm trước phụ thân từng dặn dò chúng ta, tuyệt đối không thể để cho đồ vật kia tới gần Cảm Nghiệp Tự và Thâm Uyên.”
Sắc mặt của Cung Lăng Châu hơi trầm xuống: “Biết hiện tại phụ thân đang ở nơi nào không?”
“Lưu Ly Đàn, thành Vân Trung.”
Hôm nay, ngay cả Vẫn Tinh Phong vốn tường hòa yên lặng cũng nhận được một lá thư.
Yến Hoài Phong vốn còn hứng thú bừng bừng mà đào một đống măng mùa xuân ở sau núi, nghiên cứu cách dùng măng mùa xuân làm một ít món ăn mới thì lập tức nhận được lá thư này.
Nơi niêm phong bức thư là Thần Cơ hiệu lệnh, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra được.
Ôn Hoài Du cúi đầu dặn dò một câu: “Vong Ưu, đừng nắm cái đuôi của meo meo.”
Sau đó cũng không ngẩng đầu lên nói: “Thần Cơ ba tháng nghỉ ngơi một lần, năm nay ngươi mới nghỉ ngơi không tới một tháng, hiện giờ lại phải đi.”
Yến Hoài Phong xem xong nội dung trong lá thư này thì trong lòng trầm xuống, hắn không có nói cho Ôn Hoài Du biết Thâm Uyên đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói: “Lần này thời gian rời đi có lẽ sẽ dài hơn một chút, nhìn xem đến lúc đó có thể trở về với Niệm Nhất hay không.”
Nói xong, lập tức vào nhà đi dọn đồ đạc cần phải dùng.
Thật ra cũng không quá nhiều, tất cả Thần Cơ đều có đồ đạc mà hắn phải dùng trong ngày thường, mang túi giới tử là có thể trực tiếp rời đi.
Ôn Hoài Du dựa vào cạnh cửa, liên tục lấy ra vài cái bình nhỏ từ trong tay áo màu đỏ thẫm to rộng, đưa cho Yến Hoài Phong: “Hiệu dụng và dùng lượng đều dán ở trên thân bình.”