Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 731 - Chương 731. Chương 731

Chương 731. Chương 731 Chương 731. Chương 731

Tiêu Dao Du sợ hãi than: "Đây là lực lượng của người được xưng là đứng đầu bên dưới Thiên Thu Tuế sao?"

Sau Ma Tôn là tới Ngọc Hoa Thanh nối gót.

Lão dựa vào kiếm khí của riêng mình để kết thành kiếm trận, một mình chống lại thiên kiếp.

Trong cùng cảnh giới thì kiếm tu có chiến lực mạnh nhất, những lời này cũng có hiệu lực trong cảnh giới Thiên Thu Tuế.

Chỉ cần xem thực lực đáng sợ mà Ngọc Hoa Thanh biểu hiện ra ngoài là Kỳ Niệm Nhất có thể xác định, nếu đánh nhau chính diện thì có lẽ sư thúc Linh Hư Tử không thể đấu lại Ngọc Hoa Thanh.

Thế công của thiên lôi bị hóa giải dưới kiếm trận của Ngọc Hoa Thanh, giúp những người dưới mặt đất có cơ hội để thở dốc.

Nhưng trong lòng Kỳ Niệm Nhất biết rõ, bây giờ Ma Tôn và Ngọc Hoa Thanh tích cực đón thiên kiếp như thế, là vì muốn tranh thủ cơ hội phi thăng sau thiên kiếp kia.

Nàng thở mạnh một hơi, đột nhiên tư thế cầm kiếm thay đổi, vị trí cầm kiếm của nàng lui về phía sau nửa tấc, dừng lại ở cuối chuôi kiếm Phi Bạch, nàng nhìn thiên lôi không ngừng đánh xuống trên trời, ánh mắt trầm tĩnh lại.

Tiêu Dao Du thấy động tác của nàng, đột nhiên hoảng sợ, lập tức túm lấy cánh tay của nàng: "Ngươi cũng muốn đi sao? Đây là kiếp phi thăng đấy, khác với bất cứ khiêu chiến nào của ngươi trước kia, cho dù ngươi có lôi linh căn thì cũng không chịu nổi đâu, ngươi sẽ chết đấy!"

Kỳ Niệm Nhất dùng tay trái để phủ lên mu bàn tay của Tiêu Dao Du, ánh mắt thoáng dịu dàng: "Yên tâm đi, trong lòng ta tự hiểu, lúc nào không ráng nổi nữa thì ta sẽ lui ra."

Vân Dã nghe vậy thì hơi nhướng mày, khóe miệng mang theo nụ cười hơi bất đắc dĩ.

Nét mặt hắn sâu lắng như đại dương, nhưng ánh mắt lại trong vắt trong suốt: "Không ngờ ngươi vừa lĩnh ngộ kiếm chiêu mới, lần đầu nghênh địch lại là đối mặt với kẻ thù như thế này."

Kỳ Niệm Nhất nhìn thật sâu vào mắt hắn, cuối cùng hai mắt cong cong.

Đuôi mắt nàng hơi xếch lên nhẹ, nhưng độ cong lúc này lại hơi kéo dài, cho dù là bình thường cũng khiến ánh mắt trông có vẻ lạnh lùng và sắc bén.

Chỉ có lúc cười rộ lên thì hình dáng đôi mắt kia mới dịu dàng lại thôi, mới có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng rực rỡ của nàng như một mặt hồ đang phản chiếu ánh nắng ấm áp.

"Lần này ta muốn ngươi mạo hiểm cùng ta."

Dường như đã đoán trước được nàng muốn làm gì, khi nói chuyện, bóng người Vân Dã đã bay lên trời, dần dần trở nên mờ nhạt, quay về dáng vẻ trong suốt, trông như linh thể trước kia mà không phải một con người thật sự.

Xung quanh là tiếng vang hỗn loạn xao động, tiếng sấm vang vọng phía chân trời, trong thành Vân Trung, bên tai mọi người ngoài tiếng sấm thì không còn nghe thấy được âm thanh nào khác nữa.

Kỳ Niệm Nhất bay lên trời, đột phá phòng tuyến biển máu của Ma Tôn, dứt khoát đứng giữa không trung, đón nhận thiên lôi từ chính diện.

Nàng đứng cầm kiếm, khép hờ đôi mắt lại, chỉ cảm thấy hỗn loạn đã biến mất, mọi âm thanh trong trời đất này đã yên tĩnh lại.

Ma Tôn hơi nhướng mày, kinh ngạc trong thoáng chốc rồi lại nhếch khóe môi.

Vẻ mặt của Ngọc Hoa Thanh lại khó coi hơn một chút.

Lưỡi đao của Mộ Vãn vừa mới chém xuống khí tản ra thì thấy được cảnh này, nàng ta hét to: "Ngươi không muốn sống nữa sao! Mau trở lại đi!"

Tiêu Dao Du bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng lời Kỳ Niệm Nhất vừa nói với mình để an ủi nàng ta: "Nàng nói rằng khi nào không chống đỡ nổi nữa sẽ lui về sau."

Hai mắt Mộ Vãn đỏ đậm, nói với giọng run rẩy: "Nàng là kiểu người sẽ lui về sau à?"

Vừa dứt lời, bên cạnh người Kỳ Niệm Nhất đã ngưng tụ kiếm khí như rồng, ngay lập tức uốn lượn thành biển mây màu mực nước bên người nàng.

Nàng đứng giữa bầu trời, phảng phất như trong trời đất này chỉ còn lại mình nàng và thanh thần kiếm này.

Trong ý thức đã hiện lên rất nhiều lần, thật ra nàng đã từng đối mặt với tình huống như vậy.

Bình Luận (0)
Comment