Từ trước tới nay nàng luôn cảm thấy, nàng làm kiếm giả, đối với nàng thì thiên địa là kiếm, mà kiếm cũng là thiên địa.
Nàng một mình một kiếm, hoành hành trong thiên địa không bị ngăn trở.
Chỉ cần có kiếm trong tay là nàng sẽ không sợ hãi bất cứ chuyện gì.
Sau khi hoàn toàn bình tĩnh lại, Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh hai mắt ra.
Nàng cảm nhận được lực lượng thuộc về Vân Dã đang cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong kiếm của nàng từ sau lưng, lần này, thậm chí nàng còn có thể cảm giác được rõ ràng linh hồn của Vân Dã rót vào trong kiếm này của nàng.
Kiếm khí quanh thân nàng như con rồng màu mực nước đang uốn lượn quay cuồng trên không trung, có điều trên người con rồng đó, dường như bị gông xiềng nào đó kiềm chế, bị trói buộc nên không thể manh động được.
Dưới kiếm phong, con rồng màu mực nước uốn lượn thẳng lên, lao thẳng về phía thiên lôi, thậm chí còn cắn xé tạo thành một vết nứt trên bầu trời dày đặc lôi vân.
Trong nháy mắt va chạm với thiên lôi, xiềng xích màu vàng trên người con rồng đứt vỡ ra từng tấc, khiên con rồng màu mực nước vốn đang bị giam cầm này được bay lượn thỏa thích trên thế gian này, không có bất cứ chướng ngại nào hết.
Bên trong khe nứt, cuối cùng cũng lộ ra một chút ánh sáng chiếu sáng lên thế gian.
Trên mặt mọi người ngẩn ngơ khi nhìn thấy con rồng này phá tan chân trời, quay cuồng trong mây, mỗi lần cắn xé một đám mây đen là lại có nhiều ánh sáng chiếu ra, phủ lên người mọi người.
Bọn họ cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực, dưới một kiếm này, dường như có cảm giác xúc động nào đó dâng lên vì điều đó.
Dường như bọn họ thấy được một người bị vô số gông xiềng vận mệnh trói chặt, đang liều mạng ra sức cắn xé, cho dù cả người đầy thương tích nhưng vẫn muốn thoát khỏi xiềng xích trói buộc mình vậy.
Chẳng biết tại sao, thậm chí mọi người còn cảm thấy thế công của thiên lôi đã tạm hoãn lại.
Kỳ Niệm Nhất nhìn lôi vân dày đặc trong không trung, phảng phất như nhìn thấy sau tầng mây là Bạch Trạch bị nhốt trong trận pháp một ngàn năm trước, bị nhân loại dùng từng nhát dao để mổ lấy máu thịt, xẻo lấy xương cốt.
Nó cảm thấy ý thức của mình trở về với vạn vật trong thiên địa, cả người không còn tồn tại nữa.
Nhưng có lẽ nó vẫn chưa từng rời đi, từ trước đến nay vẫn luôn bị nhốt trong trận pháp kia, để mặc cho cái gọi là số trời trói buộc lấy chính mình, cũng vây khốn những người khác.
Vận mệnh chú định, dường như mọi người nghe thấy tiếng vỡ vụn chói tai.
Bọn họ không biết âm thanh đó đến từ đâu, nhưng lại cảm nhận được dường như mình nhẹ đi rất nhiều, như là trút bỏ được gánh nặng đã gánh vác rất lâu trên lưng, chỉ còn lại tấm thân nhẹ nhàng.
Mọi người chỉ biết ngẩn ngơ nhìn bóng người liên tục ra kiếm trên không trung, động tác của nàng quá nhanh, kiếm quang sắc bén, làm cho người ta làm cho người ta không thể bắt giữ được bóng kiếm của nàng bằng mắt thường, thậm chí không thể phán đoán được nàng đã ra được bao nhiêu chiêu kiếm trong chớp mắt ngắn ngủi ấy, hay đã chặn được bao nhiêu thiên lôi.
Con rồng tùy ý ban lượn giữa thiên địa, dường như tượng trưng cho tâm trạng của Kỳ Niệm Nhất vào lúc này.
Một kiếm kia của nàng, không chỉ chặt đứt cho con rồng bị cầm tù, mà còn cả trói buộc trên người những người khác nữa.
Càng nhiều hơn là chính nàng.
Bắt đầu từ khi tiến vào bí cảnh Bạch Trạch, hoặc là nói bắt đầu từ khi biết chân tướng của thế giới này, nàng vẫn luôn hoài nghi về bản thân, mặc dù nàng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, nhưng sự nghi ngờ đó vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng, chỉ khi đêm khuya mơ thấy thì mới thỉnh thoảng hiện ra thôi.
Nàng không biết tại sao mình có thể nhìn thấy cuốn Thiên Mệnh Thư đó, thậm chí còn không biết rốt cuộc tất cả những gì được viết trong Thiên Mệnh Thư có phải là thật hay không.