Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 733 - Chương 733. Chương 733

Chương 733. Chương 733 Chương 733. Chương 733

Điều gì có thể tin, và điều gì không thể tin.

Điều gì có thể thay đổi, và điều gì không thể.

Chỉ có một mình nàng tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện, tự nếm thử rồi mới có thể đưa ra phán đoán được.

Nàng luôn cảm thấy chỉ cần có kiếm trong tay là nàng sẽ không sợ gì cả, nhưng thật ra là nàng có sợ.

Nàng sợ rằng bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ, sợ rằng người thân và bạn bè của mình sẽ vì mình mà lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, sợ rằng nàng ứng kiếp mà đến, nhưng cuối cùng lại vẫn không thể phá vỡ Thiên Mệnh giống như từng tầng từng lớp gông cùm xiềng xích tròng lên trên người nàng kia, sợ rằng bởi vì nàng từ chối tiếp nhận, thì những người bình thường có thể sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu.

Sợ rằng bản thân sẽ phá vỡ tường Nam, lại vẫn là giỏ tre múc nước công dã tràng.

Cũng may nàng đã gặp được Vân Dã.

Hắn là người thông suốt tên của chính mình đến cùng, giống như đối với cái gì cũng không để ý, luôn luôn mang bộ dạng uể oải, sẽ bởi vì một cây kẹo hồ lô mà vui vẻ, sẽ bởi vì nhìn thấy người trên thế gian khổ sở mà đau lòng rơi lệ, sẽ là người khi nàng xông lên đầu tiên, kiên định canh giữ ở phía sau nàng.

Hắn luôn là người dịu dàng và bao dung như vậy, nhiều lúc cũng chỉ bằng lòng ở trong kiếm, không muốn hiện thân, là cái bóng không bao giờ tách rời phía sau nàng.

Luôn khiến người ta quên mất, hắn đã từng tỏa sáng rực rỡ đến cỡ nào.

Hắn đúc Phi Bạch thất bại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng còn đẩy cả bản thân vào, khi hắn đưa ra quyết định đó, thậm chí còn không có một chút nắm chắc,mà đã dùng tính mạng của chính mình, đặt vào một hy vọng nhỏ nhoi.

Khi đó có phải hắn cũng sợ giỏ tre múc nước công dã tràng hay không?

Giống như cảm nhận được tâm trạng của nàng, kiếm ý Du Long do hai người bọn họ cùng đúc thành lại càng thêm kịch liệt, cho đến khi hoàn toàn tẩy sạch mây đen trên bầu trời.

Những tia sét còn sót lại không chút thương tiếc đánh thẳng lên người của Kỳ Niệm Nhất, toàn thân nàng run lên, mạnh mẽ dùng sức lực cơ thể để chống đỡ.

“Bao nhiêu rồi?” Giọng nói của Tiêu Dao Du khàn khàn, “Còn lại bao nhiêu nữa!”

Mộ Vãn nhìn chằm chằm vào không trung, hốc mắt đỏ bừng: “Bảy mươi chín rồi.”

“Còn thiếu hai tia sét cuối cùng.” Mặt Mộ Vãn không chút biểu cảm nghiêng đầu lau nước mắt, “Ta đến giúp nàng.”

Nàng ta còn chưa kịp cử động gì, thì đã bị Ma Tôn túm trở về.

Ma Tôn: “Lúc này, đừng quấy rầy nàng.”

Hắn suy tư một chút rồi nói: “Nha đầu này, lá gan thật sự rất lớn, vậy mà dám nhân lúc này, độ tâm ma kiếp.”

Nói xong, bản thân Ma Tôn cũng cười.

“Mà thôi vậy, trước mắt cũng đúng là thời cơ thích hợp nhất.”

Huyền phù của Kỳ Niệm Nhất ở trên không trung, Du Long màu thủy mặc kia bay nhanh đến, vây quanh bao bọc nàng, nhưng lúc này, nàng đã không còn cảm thấy bản thân bị Thiên Mệnh trói buộc nữa.

Sau khi chém ra một nhát kiếm kia, nàng đưa mắt nhìn ra phía xa, chỉ cảm thấy yên tĩnh và nhẹ nhàng.

Kiếm trảm tù giam, cũng trảm Tù Long.

Thanh kiếm này tên – Tù Long.

Vạn loại mù sương cạnh tự do.

Nàng chưa từng cảm thấy thế giới trống trải như thế.

Sau khi Du Long này phá tan Long Môn, ngao du đến thiên địa rộng lớn hơn.

Kiếm giả thu lại mũi nhọn ngày xưa, tản ra ý vị càng thêm kiên định cũng càng thêm nhu hòa và kiềm chế hơn.

Khi đã ra khỏi vỏ, thì đã đến lúc kiếm về Tàng Phong.

Tâm ma kiếp của nàng, vậy mà dùng phương thức như vậy, lặng lẽ vượt qua.

Bóng dáng nửa trong suốt của Vân Dã hiện lên từ mũi kiếm, ánh mắt của hắn gợn sóng, vươn tay đến gần, chạm vào khoảng không hợp lại với Kỳ Niệm Nhất, bóng dáng hai người giống như xếp chồng lên nhau, lại giống như đang ôm nhau.

Đây là lần đầu tiên, nàng hoàn toàn giao phó linh hồn của chính mình cho kiếm của mình, giao phó cho Vân Dã.

Bình Luận (0)
Comment