“Cảm giác thật sự có chút phức tạp.” Diêu Quang thấp giọng nói, “Chúng ta ỷ lại vào năng lực huyết mạch trong thời gian dài như vậy, lấy làm tự hào nhiều năm như vậy, vốn tưởng rằng sẽ làm bạn hết đời với sức mạnh này, nhưng lại không ngờ rằng, vậy mà biến mất sớm đến như vậy.”
Tiêu Dao Du luống cuống tay chân sắp xếp cho nhóm người này, mới vừa xoay người, đại thụ bên cạnh đã bị một chưởng phong sắc bén cắt đứt.
Tiêu Dao Du sợ tới mức né tránh sang bên cạnh, cảnh giác nói: “Ma Tôn làm sao vậy?”
Ma Tôn đứng ở chỗ cách bọn họ khá xa, ma văn giữa trán không ngừng dao động, trông cực kỳ yêu dị quỷ quyệt.
Sắc mặt lão vặn vẹo, vẻ mặt không ngừng thay đổi, giống như một cự thú bị trói buộc đang giãy giụa thoát ra khỏi lồng giam, lão nhìn chằm chằm về phía Thiên Môn trên bầu trời, hai mắt là một màu đỏ ngầu.
Nhưng Tiêu Dao Du nhìn lão, lại cảm thấy trên người lão có thứ nguy hiểm nặng nề nào đó bị rút ra ngoài, làm con người Ma Tôn trở nên sáng rỡ hơn lúc trước không ít.
“Sức mạnh vốn có càng cường, thì khi biến mất sẽ càng đau đớn, lão nhận lấy ác niệm của Bạch Trạch, bản thân lại là người đầu tiên tiếp cận Thiên Thu Tuế, cảm giác sức mạnh đột ngột bị cắn nuốt, chắc chắn sẽ không dễ chịu.”
Một giọng nữ nhẹ nhàng nói bên tai Tiêu Dao Du, giọng nói này sạch sẽ như nước suối chảy dài, trong veo tinh khiết, giọng điệu nhu hòa mà mềm mại, khiến người ta không tự chủ được mà bị nàng ta hấp dẫn.
Chỉ là nghe thấy có chút suy yếu.
Tiêu Dao Du ngây người một lúc, cần cổ cứng đờ quay đầu lại, khó tin nhìn người vừa nói chuyện.
“Diệu, Diệu Âm?!”
Mọi người, ngay cả những người vẫn còn đang suy yếu sau khi bị rút đi năng lực huyết mạch trong Nam Cảnh đều không thể tin được mà nhìn qua.
Diệu Âm khẽ mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng non, nhẹ nhàng chớp chớp: “Làm sao vậy?”
Tiêu Dao Du lắp bắp nói: “Ngươi nói được?! Ngươi có thể nói được!”
Sự sợ hãi của nàng ta bộc lộ ra ngoài, Diệu Âm không nhịn được mà cười ra tiếng, ngón tay ấn trên cần cổ của chính mình, nói ra từng câu từng chữ: “Ừm, có thể nói được rồi.”
Tốc độ nàng ta nói chuyện thật sự rất chậm, cảm nhận được yết hầu chuyển động thật nhẹ khi nói chuyện, cảm thấy khó tin vô cùng.
Tiêu Dao Du vui vẻ nói: “Tại sao chứ? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Một lúc sau khi thiên kiếp kết thúc, thật sự giống như tất cả mọi chuyện đều trở nên khác biệt.
Diệu Âm tạm dừng một lúc, nghiêm mặt nói: “Niệm Nhất và Ngọc minh chủ, đều đã thật sự độ kiếp ở trong thiên kiếp vừa rồi.”
Nàng ta nhìn về phía Thiên Môn: “Trước khi bọn họ biến mất, ta cảm nhận được năng lực thần thông của chính mình đang suy yếu dần, tụ vào trong thành Vân Trung, những cái đó sức mạnh ở trong không khí tràn ngập, cuối cùng đều tụ vào trong cơ thể của Ngọc minh chủ và Niệm Nhất.”
“Bạch Trạch nói chỉ có nhân tài có được huyết mạch của hắn thì mới có thể phi thăng, nhưng có lẽ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy, có lẽ cần phải có năng lực huyết mạch đạt tới trình độ một nhất định thì mới có thể làm được.”
Tiêu Dao Du bất giác nói: “Nghĩa là, năng lực huyết mạch của các ngươi, đều tiến vào trong cơ thể của hai người bọn họ?”
Diệu Âm nhẹ nhàng gật đầu, xem như tiếng động.
Tiêu Dao Du chần chờ nói: “Tại sao lại là hai người?”
Tống Chi Hàng nghẹn ngào nói: “Có lẽ bởi vì, bọn họ là người gần với thần nhất trong số những người ở đây, cho dù là tu vi, hay là năng lực huyết mạch.”
Tiêu Dao Du cố gắng lý giải, rồi sau đó lại kinh ngạc nói: “Lão nhân họ Ngọc kia, vậy mà cũng có năng lực huyết mạch hùng mạnh như vậy? Không phải đã nói người mang huyết mạch mạnh nhất đều ở Nam Cảnh sao? Tại sao một người hai người này, đều không phải người ở Nam Cảnh.”