Tống Chi Hàng bất đắc dĩ nói: “Có thể chừa một chút mặt mũi cho Nam Cảnh bọn ta không?”
Tiêu Dao Du tự giác im lặng, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn hắn ta.
“Chỉ là ta có chút không hiểu.” Tiêu Dao Du nói, “Tại sao Ngọc lão đầu lại có quan hệ với Bạch Trạch.”
Lời nàng ta vừa nói ra, có vài người lập tức nhíu mày, giống như nhận ra được chuyện gì đó.
Trong số những người ở đây, vẫn còn một người có phản ứng kịch liệt giống với Ma Tôn.
Minh Nhiên chau mày, nhìn Minh Lạc ngã xuống trước mặt mình, do dự một lúc, vẫn vươn tay đỡ hắn lên.
Minh Lạc che miệng, ho khan một trận, rồi mới khàn giọng nói: “Trên người ta, là năng lực thần thông của Bạch Trạch, Diệu Âm tiên tử cũng giống vậy nhỉ. Còn có Kỳ kiếm chủ, năng lực thần thông của nàng ấy có lẽ là đôi mắt của nàng ấy.”
Diệu Âm mỉm cười gật đầu.
Trong lòng nàng ta biết rõ, năng lực thần thông trên người Niệm Nhất chắc chắn không chỉ có một đôi mắt kia, dù sao thì Niệm Nhất cũng có thể nghe thấy lời nói trong lòng của mình.
Như thế tính ra thì, làm cho bọn họ càng thêm tò mò, Ngọc Hoa Thanh rốt cuộc có mối quan hệ gì với Bạch Trạch.
Diệu Âm nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Ma Tôn đã hôn mê sau khi trải qua cơn đau đớn.
Chuyện nàng ta không nói cho Tiêu Dao Du chính là, nàng ta đã chủ động truyền sức mạnh lên trên người Niệm Nhất.
Nếu nàng ta đoán không sai, tiếp theo giữa Niệm Nhất và Ngọc minh chủ, nhất định có một trận cạnh tranh.
Cũng không biết, ác niệm mê hoặc lòng người của thần ở trên người Ma Tôn, đã rơi xuống nơi nào.
Có vài lời không tiện nói thẳng ngay lúc này, Diệu Âm và Tiêu Dao Du nhìn nhau, cũng không nói thêm cái gì, chỉ trao đổi một ánh mắt ngầm hiểu rõ mà không nói ra.
Có người thở dài nói: “Không ngờ tới, chúng ta vậy mà có thể chính mắt chứng kiến phi thăng.”
“Đã ngàn năm chưa từng có người phi thăng, có thể chính mắt nhìn thấy, cũng xem như là vinh hạnh.”
Nói đến phi thăng, Tiêu Dao Du nhíu mày, nàng ta thấp giọng hỏi Mộ Vãn: “Ngươi cảm thấy, nàng ấy sẽ làm... sao?”
Mộ Vãn dựa lên cây nhắm mắt dưỡng thần, không có một chút do dự: “Sẽ không, nàng ấy sẽ không làm như vậy.”
Tiêu Dao Du ngạc nhiên: “Khẳng định đến như vậy à?”
Mí mắt của Mộ Vãn hơi nhướng lên, không biết tại sao, lại nghĩ tới những chuyện đời trước.
Nhớ tới những người ở trong cảnh ngộ hoàn toàn khác với bọn họ lúc này, bây giờ quay đầu lại nhìn thấy cuộc nói chuyện của Ngọc Sanh Hàn và Tạ Thiên Hành, vậy mà cảm thấy có chút buồn cười.
Mặc dù nàng ta rất chắc chắn, cho dù có được cơ hội này, thì Niệm Nhất cũng sẽ không lựa chọn phi thăng vào lúc này.
Nhưng mà...
Mộ Vãn cong khóe môi, thấp giọng nói: “Nếu có thể tận mắt nhìn thấy nàng ấy phi thăng, nhìn nàng ấy đi về phía tương lai tốt đẹp hơn, thì ta cũng rất vui mừng.”
Ít nhất cũng chứng minh, bọn họ đều thay đổi số phận của chính mình.
Nhưng đối với Niệm Nhất mà nói, phi thăng ngay lúc này, nghĩa là đang trốn tránh.
Con người nàng, sẽ không lựa chọn trốn tránh.
Khi nói chuyện, phía trên Thiên Môn đột nhiên phát ra một trận rung chuyển mãnh liệt.
Ở trong mắt bọn họ, Thiên Môn là một cơn lốc xoáy toả ánh sáng vàng thần thánh.
Giữa thay đổi bất ngờ, lốc xoáy mở rộng sau đó lập tức co rút lại, trong nhất thời, bầu trời thay đổi thất thường, làm người ta lại không nhịn được mà lo lắng.
Rồi sau đó, mọi người còn không kịp phản ứng, thì đã bị một nguồn sức mạnh mạnh mẽ cuốn lấy, xuất hiện một trận trời đất quay cuồng quen thuộc, rồi sau đó vậy mà đồng thời bị đưa ra khỏi thành Vân Trung.
Lưu Ly Đàn trên không nổ tung phát ra một tiếng trời quang sấm rền, gần như trong nháy mắt, mấy trăm người tiến vào thành Vân Trung đều đã xuất hiện ở ngoài thành Vân Trung.
Thành trì to như vậy treo cao giữa không trung, lúc bọn họ tiến vào, vẫn còn không ít người đứng chờ ở ngoài thành, bây giờ lúc ra ngoài, cũng chỉ còn lại một mình Thượng Quan Hi.