Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 738 - Chương 738. Chương 738

Chương 738. Chương 738 Chương 738. Chương 738

Nghe thấy tiếng động, Thượng Quan Hi quay đầu lại, trong ánh mắt đầu tiên là chờ mong, tìm kiếm trong đám người một lúc, khi không nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Niệm Nhất, lập tức nhanh chóng trầm xuống.

Thượng Quan Hi bước vài bước đến gần, thậm chí không rảnh để ý đến chuyện bản thân thường tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi phong phạm, lạnh giọng hỏi: “Nàng ấy đâu rồi?”

Diêu Quang chần chờ nói: “Thần Tử nàng ấy, nàng ấy...

Nàng ta dừng lại, cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy nàng biến mất ở trước Thiên Môn, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Tất cả mọi người ở đây đều không được nhìn thấy phi thăng là như thế nào, về chuyện Kỳ Niệm Nhất rốt cuộc đã xảy ra chuyện hay là đã phi thăng, bọn họ đều chỉ muốn tin rằng nàng đã phi thăng.

“Phụ thân!”

Chỉ trong nháy mắt, một người quen khác từ ngoài thành Vân Trung bay tới.

Cung Lăng Châu mới vừa đáp xuống ở thành Vân Trung, đã thấy bóng dáng của Ma Tôn nằm trên mặt đất, lập tức tiến đến đỡ Ma Tôn dậy.

Hắn thử bắt mạch, sau khi xác nhận Ma Tôn không sao, lại hỏi: “Sư muội của ta đâu?”

Chuyện này, mọi người lại càng không biết phải trả lời như thế nào.

Khi đang do dự, thành Vân Trung phát ra một tiếng động kỳ lạ, trong lòng mọi người cảm thấy không ổn, lập tức tản ra, sau đó nhìn thấy hai luồn kiếm quang ngang trời hiện thế, không chút thương tiếc va chạm không trung, dẫn tới cả tòa thành Vân Trung đều vì nó mà chấn động.

Mọi người ngừng thở, không dám tin mà nhìn hai người Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Hoa Thanh đang đánh nhau trên không trung.

Bọn họ vậy mà đã ra ngoài trước khi thành Vân Trung hoàn toàn đóng cửa?

Bọn họ không có phi thăng?

Trong lòng mọi người đều có nghi ngờ này.

Thiên kiếp trôi qua, tu vi của Ngọc Hoa Thanh đã chính thức bước vào ngạch cửa của cảnh giới Đại Thừa, Kỳ Niệm Nhất so sánh với lão, kém hẳn hai đại cảnh giới, cho dù bây giờ kiếm đạo của nàng đã gần như đạt đến đỉnh cao của thế giới này, nhưng chênh lệch cảnh giới quá lớn, vẫn khó có thể đối địch.

Ngọc Hoa Thanh giận dữ hét: “Ngươi đang làm gì vậy!”

Vừa rồi, rõ ràng lão đã bước vào trong Thiên Môn.

Đầu kia của Thiên Môn, là một thế giới hư vô nhưng lại rộng lớn và huyền diệu.

Sức mạnh ở thế giới đó, dường như đã đạt tới một trình độ khác, lần đầu lão tiến vào, vốn không có cách nào hiểu thấu hoàn toàn.

Mặc dù không quá giống phi thăng trong tưởng tượng của lão, nhưng lão vẫn khó có thể kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng.

Thứ tu sĩ theo đuổi suốt cuộc đời, còn không phải là hôm nay sao.

Nhưng lão còn chưa vui mừng được quá lâu, thì đã cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ truyền đến từ sau lưng, kéo lão từ phía sau Thiên Môn trở về.

“Tại sao, đã xảy ra chuyện gì?!” Ngọc Hoa Thanh tức giận rống to, nhưng thành Vân Trung, mênh mông rộng lớn, vậy mà chỉ còn lại một mình lão.

Giọng nói của Bạch Trạch theo đó truyền đến: “Đáng tiếc, ngươi vẫn chưa thỏa mãn điều kiện phi thăng.”

Ngọc Hoa Thanh không cam lòng nói: “Nhưng vừa rồi, ta đã vượt qua rồi, ta đã phi thăng thành công!”

“Ngươi không ghép ra được một ta hoàn chỉnh, ngươi như vậy, vẫn chưa đủ để trở thành thần, chỉ là một nhân loại mà thôi.”

Trong lòng Ngọc Hoa Thanh có vạn phần khó hiểu, hai mắt lão đỏ bừng, nhiễm tơ máu, gằn từng chữ: “Vừa rồi rõ ràng ta đã thành công.”

Lão không thể hiểu theo lời của Bạch Trạch, không ghép ra được một hắn hoàn chỉnh.

Chuyện này thì có liên quan gì đến việc phi thăng của lão.

Nhưng Bạch Trạch chỉ để lại cho lão một câu: “Ngươi không có, nàng ta cũng không có, các ngươi đều không thể phi thăng, thành Vân Trung sẽ cứ thế đóng cửa, rời đi đi.”

Ngọc Hoa Thanh vẫn còn chìm đắm trong tức giận, bất giác phản ứng lại, vừa nãy Bạch Trạch nói, vẫn còn một người khác.

Lão chau mày, thả linh thức ra tìm khắp thành Vân Trung, lập tức cảm nhận được vẫn còn sự tồn tại của một người khác trong thành Vân Trung.

Bình Luận (0)
Comment