Người đó, vậy mà chính là đứa nhỏ cứng đầu không ngừng làm vướng tay vướng chân lão!
Khóe mắt của Ngọc Hoa Thanh như muốn nứt ra, mỗi một nhát kiếm đều cực kỳ cuồng bạo, thề phải bâm thây vạn đoạn người đã ngăn cản mình phi thăng này.
Lúc này lão vô cùng hối hận vì bản thân năm đó đã nhất thời mềm lòng, bởi vì không muốn trưởng tử chôn cùng nàng, nên đã từ bỏ kế hoạch của mình, để nàng chạy ra khỏi tay của mình.
Ngọc Hoa Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hẳn nên không chút do dự mà bóp chết ngươi ngay từ khi ngươi mới sinh ra!”
Thì cũng sẽ không khiến mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát đến mức này.
Hai mươi năm, mới hai mươi năm, mà đứa nhỏ này đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế.
Kỳ Niệm Nhất ra sức chống đỡ trong ánh mắt khao khát giết người của Ngọc Hoa Thanh, nàng lấy bản thân làm trục, kiếm quang dưới lòng bàn tay tạo ra vô số kiếm khí, hóa thành mưa kiếm đầy trời, va chạm với kiếm thế của Ngọc Hoa Thanh, tạo ra âm thanh leng keng.
Đối mặt sự chất vấn của Ngọc Hoa Thanh, dưới hoàn cảnh gian nan như thế, Kỳ Niệm Nhất vậy mà bật cười thành tiếng.
Tiếng cười trong sáng của nàng khiến sắc mặt của Ngọc Hoa Thanh khó coi cực kỳ, linh áp của lão hoàn toàn bùng nổ, lập tức mất hết lý trí, thậm chí không rảnh để ý đến chuyện phải ném nàng vào Thâm Uyên.
Bây giờ lão chỉ có một suy nghĩ, lập tức nghiền nát thứ không biết trời cao đất dày trước mắt này thành bột mịn.
Kỳ Niệm Nhất nhớ lại khoảng thời gian cuối cùng trong bí cảnh vừa rồi, nàng nói chuyện với Bạch Trạch.
Trước khi rời đi, nàng đã rất lưu luyến mà đưa mắt nhìn Thiên Môn, cuối cùng xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
“Rõ ràng là ngươi không buông bỏ được.” Bạch Trạch nói, “Thật ra ta cũng không thể hiểu nổi, tại sao có người có thể buông bỏ được sự cám dỗ kinh người như thế, đây chẳng lẽ không phải là mục tiêu cuối cùng của người tu hành các ngươi sao?”
Kỳ Niệm Nhất quay lưng về phía Thiên Môn, trả lời: “Phi thăng sao, đương nhiên đối với ta cám dỗ rất lớn. Nhưng ta vẫn còn quá nhiều chuyện chưa làm xong, nếu kêu ta phải rời đi vào lúc này, thì ta sẽ hối hận.”
“Kiếm của kiếm giả cần phải đặt đúng chỗ, kỵ nhất là hối hận.”
Kỳ Niệm Nhất nói xong, cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay mình.
Cốt kiếm này ở trong vô số lần chiến đấu, đã được mài giũa đến mức sắc bén mà trơn bóng, xúc tua giống như ngâm trong suối ấm, khiến người ta cảm thấy vô cùng yên ổn.
“Có người dùng sinh mệnh của mình để chế tạo thanh kiếm này, chính là vì một ngày nào đó, có thể chặt đứt thang lên trời của Thâm Uyên, hoàn toàn mai táng Thâm Uyên.”
Đáy mắt nàng hiện lên một chút ý cười: “Ta thân là kiếm chủ của thanh kiếm này, làm sao có thể cô phụ kiếm của ta.”
Sau khi bước được hai bước, Kỳ Niệm Nhất lại dừng lại, giọng nói của nàng có chút nghiền ngẫm, hỏi: “Thật ra ta vẫn còn một vấn đề.”
Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất trầm xuống: “Nếu như ta cứ như vậy tiến vào Thiên Môn, thì xem như thật sự phi thăng sao?”
“Sức mạnh trong máu của ngươi ở trong cơ thể của người Nam Cảnh, xương cơ thể ở trên người Ngọc Hoa Thanh, đôi mắt là ta, ba năng lực thần thông Thiên Thính, châm ngôn và thành thật chia ra ở trên người ta, Diệu Âm và Minh Lạc, linh thức thì trấn áp ở Cảm Nghiệp Tự, ác niệm bị Ma Tôn mang vào thành.”
Kỳ Niệm Nhất như suy tư nói: “Nghe thấy thì, đúng là vô cùng hoàn mỹ, không thiếu chút nào.”
“Nhưng năm đó cơ thể của ngươi rải rác bên ngoài, vẫn còn thiếu hai bộ phận nhỉ.”
Hơn nữa, còn là hai bộ phận vô cùng quan trọng.
“Cặp sừng, còn có trái tim.”
Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ nói: “Hai bộ phận cơ thể quan trọng như thế không tìm về được, làm sao có thể xem như ta đã trở thành ngươi được?”
“Phi thăng như vậy, thật sự sẽ không có vấn đề gì sao?”