Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 744 - Chương 744. Chương 744

Chương 744. Chương 744 Chương 744. Chương 744

Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ từ trong kiếm lặng lẽ hiện thân, hư ảnh linh thể lớn mạnh không ít, bao trùm đằng sau Kỳ Niệm Nhất, giống như một bóng dáng bảo vệ nàng.

Tay hắn bao lấy cánh tay của Kỳ Niệm Nhất, chú kiếm sư mạnh nhất ngàn năm nay cùng với kiếm hắn dùng sinh mệng đúc ra, ở trong tay kiếm tu thế hệ mới mạnh nhất, năng lượng không thể nghi ngờ là đã được phát huy tới cực hạn.

Giờ khắc này, hai người bọn họ đã hoàn toàn linh hồn tương thông.

Tâm ý cùng kiếm ý, tất cả hội tụ lại một chỗ.

Cộng thêm linh lực của Vân Dã, tu vi vủa Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng tăng lên.

Tình hình chiến đấu kịch liệt, tất cả mọi người đang tắm máu chiến đấu hăng hái, không ai ý thức được hiện tại Kỳ Niệm Nhất muốn làm gì, chỉ có Yến Hoài Phong cách đó không xa không hiểu tại sao lại thấy trái tim đập chệch một nhịp.

Hắn đột ngột quay đầu lại, khi thấy Kỳ Niệm Nhất định chém xuống một kiếm kia, bi thống rống giận: “Đừng mà...”

Hắn gào lên gần như thất thanh, năng lượng kiếm quang nhanh chóng tăng lên, khi sắp lên tới đỉnh, bên cạnh có một bàn tay vươn ra ấn nhẹ vào giữa mày của Kỳ Niệm Nhất.

Đôi tay kia không có nếp nhăn, mang màu trắng thuần lãnh đạm, hoàn hảo gần như không có chút tỳ vết nào, chỉ có nhiễm hàn khí.

Kỳ Niệm Nhất chỉ cảm thấy kiếm thế tràn đầy của mình vừa rồi bỗng nhiên như bị hở van, bỗng nhiên yếu đi nhiều.

Nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu, nhìn người ngăn cản mình.

Diệp Hi Vi nhíu mày: “Tìm chết?”

Kỳ Niệm Nhất cứng họng nói: “Cũng không phải.”

Cưỡng ép tăng cảnh giới lên, nàng có thể bảo đảm bản thân sẽ không chết, chỉ là có khả năng sẽ bị thương nặng.

Mang đến một ít hậu quả nàng không thể thừa nhận được.

Diệp Hi Vi không nói thêm gì nữa, ánh mắt có thêm chút bất đắc dĩ, ỷ vào ưu thế chiều cao, trở tay xách cổ áo Kỳ Niệm Nhất ném ra xa, ném tới trên đài Thần Cơ trạm.

“Hiện tại còn không tới lượt một đứa trẻ hai mươi tuổi tới làm anh hùng.”

Diệp Hi Vi lãnh đạm chăm chú nhìn vào những bóng người âm quỷ dưới Thâm Uyên, ánh mắt trầm tĩnh không ánh sáng.

Tạm dừng một lát, nàng ta lẩm bẩm: “Coi như trả lại ân tình ngươi đã cứu ta.”

Nói xong, trông nàng ta như vừa đưa ra một quyết định gì đó vừa gian nan vừa nhẹ nhàng, nhìn quanh một vòng rồi bay tới chỗ lỗ hổng kết giới trên bầu trời Thâm Uyên.

Lỗ hổng lớn đến mức nhân lực đã không thể nào lấp kín được, tất cả đều dựa vào mọi người liều mạng chém giết đảm bảo những thứ dưới Thâm Uyên không thể rời khỏi nơi này.

Nhìn bọn họ, Diệp Hi Vi cảm giác trái tim đã lạnh thật lâu của mình có một chút độ ấm.

Nàng ta nằm trong quan tài băng quá nhiều năm, hình như đã lâu lắm rồi không được trải qua cảm giác này.

Nàng ta khẽ vung tay áo, sức mạnh của Đại Thừa cảnh hoàn toàn phóng ra, đẩy tất cả mọi người trên lỗ hổng xuống, khéo léo ném bọn họ tới một chỗ an toàn.

Mọi người vốn còn cảm thấy khó hiểu, quay đầu lại thì lại thấy Diệp Hi Vi thay thế bọn họ, đứng ở chỗ bị hổng.

Dưới tay nàng ta trào ra hàn khí cực hạn, nháy mắt tràn ngập ra ngoài, trên bầu trời Thâm Uyên lập tức có tuyết rơi, mặt đất nháy mắt đã đóng thành băng.

Lớp băng dọc theo kết giới cũ lan tràn ra ngoài, biến kết giới thành một cái nhà giam bằng băng, dưới ánh mặt trời lạnh lẽo toả ra ánh sáng chói mắt.

Mặc Vô Thư chau mày, ý thức được Diệp Hi Vi muốn làm cái gì, lập tức ngăn cản: “Ngươi chỉ vừa thức tỉnh mà thôi.”

Diệp Hi Vi chỉ đạm mạc nhìn hắn một cái, hờ hững nói: “Vậy thì sao?”

Nàng ta không đợi Mặc Vô Thư trả lời, hai tay bấm một pháp quyết những người khác chưa từng nhìn thấy, khi mười ngón tay nhanh chóng biến hoá, mọi người cảm giác không chỉ có ở Thâm Uyên mà khí hậu cả đại lục đang biến hoá.

Vốn là đầu xuân ấm áp, phải là thời tiết ánh nắng ấm áp cây cối đâm trồi mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment