Lại trong nháy mắt biến thành mùa đông lạnh giá.
Mọi người còn chưa chuẩn bị nghênh đón mùa xuân đã bị quay lại mùa đông lạnh lẽo.
Thế nhân tương truyền, Đại Thừa cảnh tu sĩ nắm giữ thiên địa chi lực, có thể thay đổi trời đất, nhưng chưa có ai từng được tận mắt chứng kiến.
Mặc Vô Thư: “Nhưng...”
Lời hắn còn chưa dứt, pháp quyết của Diệp Hi Vi đã thành.
Trên bầu trời Thâm Uyên, lấy nàng ta làm trung tâm, tất cả đều biến thành thế giới băng thiên tuyết địa, bắt đầu từ nàng ta tới Thâm Uyên tất cả đều bị đóng băng lại, băng cứng từ trên người nàng ta từng chút từng chút một đóng băng vào Thâm Uyên.
Yêu ma quỷ quái trên Cửu Tiêu Thiên Thê vẫn duy trì tư thế hướng về phía trước, trong nháy mắt đã bị đóng thành khắc băng, hàng ngàn hàng vạn anh linh bị đóng băng dưới lớp băng tuyết, không thể phát ra âm thanh gì nữa.
Thời gian như thể từ đây dừng lại.
Bao gồm bản thân Diệp Hi Vi.
Nàng ta giống một khối băng hoàn hảo, chỉ một khắc trước thôi còn nhìn thấy phong thái chiến đấu anh tư táp sảng trên bầu trời Thâm Uyên của nàng ta.
Nháy mắt sau, nàng ta lại bị nhốt cứng trong băng lạnh, thậm chí còn có thể xuyên qua lớp băng nhìn thấy khuôn mặt cùng với đôi mắt chưa từng nhắm lại của nàng ta.
Một giây trước khi nàng ta hoàn toàn bị đóng băng, Kỳ Niệm Nhất mơ hồ nghe thấy tiếng lòng bình đạm của Diệp Hi Vi.
[Do người dựng lên, do ta phong ấn, không có gì không ổn.]
Đúng rồi.
Người khởi xướng ra Thâm Uyên, một trong năm người kia, Diệp Thiên Đông… Là mẫu thân của Diệp Hi Vi.
Trong mắt Mặc Vô Thư như có cái gì nứt ra, môi hắn thoáng rung lên, lông mi tạo thành một cái bóng giữa hai hàng lông mi lạnh lẽo, giọng khàn khàn: “Mỗi một tu sĩ Đại Thừa cảnh đều có thể nắm giữ một loại năng lực của thiên địa.”
Giọng Mặc Vô Thư trầm thấp, như là đang lẩm bẩm: “Nhưng thay đổi trời đất thì phải trả giá lớn.”
Trận chiến này kết thúc đột ngột y như khi nó bùng nổ.
Trên bầu trời Thâm Uyên chỉ còn gió lạnh gào thét.
Kỳ Niệm Nhất lặng lẽ bay lên, ngơ ngác muốn chạm vào Diệp Hi Vi đã bị đóng băng, lại có một bông tuyết trong suốt rơi vào bàn tay nàng.
Bông tuyết này trong suốt và hơi lạnh, mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo và thuần khiết, giống như ánh mắt của Diệp Hi Vi.
Tuyết lớn rơi không ngừng, chẳng mấy chốc đã rơi đầy vai.
Dừng trên lông mi của Kỳ Niệm Nhất, nàng chớp mắt một cái, nó liền biến thành giọt nước rơi vào trong mắt nàng.
Nàng bị giọt tuyết này làm chấn động.
Toàn bộ đại lục trở lại mùa đông giá rét trong chớp mắt.
...
Bùi Hoằng chỉ huy người của Thần Cơ bắt đầu quét tước chiến trường, Yến Hoài Phong đang thảo luận với Thất Sơ chân nhân chuyện tạo một kết giới mới.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, cũng không ai nói gì.
Chiến trường nhất thời yên tĩnh tới đáng sợ.
Kỳ Niệm Nhất đứng yên trước mặt Diệp Hi Vi thật lâu, những người trong Thần Điện đi cùng Diệp Hi Vi tới từ Nam Cảnh vô cùng đau lòng, bọn họ chỉ lặng lẽ rơi lệ, không phát ra tiếng, cũng không dám đi quấy rầy Kỳ Niệm Nhất.
Cùng với ánh tà dương ảm đạm lúc chạng vạng, lòng người càng thêm chán nản.
Vốn tưởng rằng cảm xúc tuyệt vọng và căng thẳng trong trận chiến đã đủ ghê, nhưng không ngờ chiến đấu xong, bầy không khí nặng nề như thế này mới chân chính bức tử người khác.
Tiêu Dao Du nhìn bóng dáng Kỳ Niệm Nhất, lo lắng nói: “Nàng như vậy, thật sự không có việc gì sao?”
Mộ Vãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Để nàng yên tĩnh một mình trong chốc lát đi, ít nhất còn có Vân Dã bên cạnh nàng.”
Kỳ Niệm Nhất đứng trước mặt Diệp Hi Vi, thực ra cũng không làm gì cả.
Nàng chỉ nhìn, im lặng một lúc lâu, như thể muốn khắc sâu khuôn mặt của Diệp Hi Vi vào trong lòng.
Có lẽ do quá lâu không nói chuyện, cổ họng khô khốc và khàn đặc, khi nói chuyện, nàng thậm chí còn nghĩ đó không phải là giọng nói của mình.