Khóe mắt Ngọc Hoa Thanh như muốn nứt ra, lão cố chống đỡ nói: “Vậy thì sao, chuyện này có quan hệ gì với Ẩn Tinh?”
“Ngươi, làm sao biết người này!”
Nói đến đây, sắc mặt Thiên Cơ Tử nhạt xuống, nói: “Ngọc minh chủ có lẽ không biết, Quỷ Cốc ngoài việc có thể nhìn thấu thiên mệnh, còn có một môn tuyệt học.”
Vẻ mặt Thiên Cơ Tử hờ hững, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu ánh sáng, sau khi quả cầu ánh sáng đó xuất hiện thì chậm rãi bay lên không trung, sau đó ánh sáng càng ngày càng sáng và cuối cùng chiếu sáng cả bầu trời.
Thất Sơ chân nhân cau mày: “Đây là Tố Mộng Trận?” Hắn nói xong lại lắc đầu bác bỏ: “Không phải Tố Mộng Trận, nhưng rất giống.”
Thiên Cơ Tử khẽ gật đầu: “Tố Mộng Trận chỉ có thể khôi phục lại những chuyện đã xảy ra trong trí nhớ của người sống, nhưng đối với người đã chết thì không có cách nào.”
“Một môn tuyệt học khác của Quỷ Cốc là tái hiện quá khứ, cho dù là người chết cũng có thể.”
Đầu ngón tay Thiên Cơ Tử chạm nhẹ lên quả cầu ánh sáng, quả cầu ánh sáng hoàn toàn mở ra, hiện ra hoa văn trận pháp bên trong có chút tương tự nhưng không giống với Tố Mộng trận.
Thiên Cơ Tử mặt không chút thay đổi nói: “Ngọc minh chủ, chuyện năm đó của ngươi và Ẩn Tinh đều ở chỗ này, ngươi muốn nhìn không?”
Ngọc Hoa Thanh căng thẳng tới cực điểm, cả người lão run rẩy, khàn giọng nói: “Không thể nào.”
Chuyện năm đó lão làm bí mật như thế, làm sao có thể bị người khác phát hiện.
“Điều này không có khả năng!”
Thiên Cơ Tử căn bản không để ý tới Ngọc Hoa Thanh đang phủ nhận, hắn nói xong thì trực tiếp đốt cháy quả cầu ánh sáng, những gì xảy ra mấy trăm năm trước lại dùng cách thức như vậy mà bại lộ.
Giờ đây mọi người không rõ đây là sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng hay sự rùng mình sau khi họ nhìn thấy một cảnh tượng tàn nhẫn như vậy trong trận pháp
Bọn họ nhìn thấy Ngọc Hoa Thanh lúc còn trẻ và một nữ tu tên Ẩn Tinh, bọn họ là sư tỷ sư đệ, cả hai cùng lớn lên và tu hành ở Nguyệt Độc Tông.
Nhìn Ẩn Tinh ngây thơ vô tri coi những người ở Nguyệt Độc Tông như sư trưởng, như thân hữu của nàng. Nàng dâng ra một trái tim chân thành và cuối cùng khi biết mình trong mắt họ chẳng qua là một tế phẩm, trái tim chân thành kia đã bị đám người này nghiền nát hoàn toàn.
Họ thấy Ẩn Tinh liều lĩnh chạy trốn, nhưng cuối cùng... lại bị sư đệ mà nàng quen biết nhiều năm bắt được sơ hở và lợi dụng.
Cuối cùng, họ thấy trên mặt Ngọc Hoa Thanh lộ ra nụ cười nhàn nhã, dùng đao rạch từng tấc từng tấc trên làn da nàng kéo dài từ trên đỉnh đầu dần xuống. Lúc lão hạ đao cực kỳ cẩn thận, vết đao rõ ràng là khắc sâu nhưng mảy may lại không tổn hại đến xương cốt của nàng.
Đến cuối cùng, lóc ra một bộ xương cốt hoàn chỉnh của nàng.
Ngọc Hoa Thanh trong trận pháp nhàn nhã lau đi vết máu trên đao, lão nhỏ nhẹ nói với Ẩn Tinh: “Sư tỷ, dù sao ngươi cũng phải chết, bộ kiếm cốt hiếm có này của ngươi cho ta đi, cũng không lãng phí.”
Mọi người bị cảnh tượng đáng này làm cho chấn động.
Sau khi xem xong cảnh cuối cùng trong quả cầu ánh sáng, mọi người đều tập trung ánh mắt vào Ngọc Hoa Thanh ngoài đời thật.
Người này là người nắm giữ chức vụ cao nhất, là minh chủ Tiên Minh, từ thuở nhỏ đã hưởng hết mọi vinh hoa phú quý và sự tôn sùng của thiên hạ, lão từ khí sinh ra đã có điều kiện vượt trội mà các tu sĩ bình thường khó có được, nhưng lão vẫn tham lam và thèm muốn bộ kiếm cốt của sư tỷ lão, và cuối cùng lão lại dùng một cách thức đáng sợ như vậy, lóc xuống bộ xương cốt của tỷ đã sống cùng lão mười mấy năm.
Bọn họ nhìn dáng vẻ uy nghiêm này của Ngọc Hoa Thanh, nhất thời trong lòng hoảng hốt, họ không phân biệt được lão rốt cục là người hay là ác quỷ khoác da người.