Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 752 - Chương 752. Chương 752

Chương 752. Chương 752 Chương 752. Chương 752

Ngọc Hoa Thanh nghiến chặt răng, gân xanh trên cổ nổi lên, lão vẫn kiên trì nói: “Là giả, các ngươi muốn đối phó ta thì cứ đến là được rồi, cần gì phải vòng vo, hao tổn tâm cơ làm nhiều chứng cứ giả như vậy.”

Hai mắt lão như muốn nhỏ máu, quay đầu nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất và Thiên Cơ Tử, dữ tợn nói: “Chuẩn bị những đồ giả này, mất nhiều công phu lắm đúng không?”

Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt nói: “Ngọc minh chủ, chuyện tới nước này, lão không tìm được lý do nào khác sao?”

“Hôm nay có vô số trận pháp sư của Thượng Dương Môn ở đây, trận pháp này của Thiên Cơ Tử có tác dụng gì, là thật hay giả, bọn họ vừa kiểm tra liền biết, chúng ta vì sao phải phí sức làm giả.”

“Điều mà lão không muốn thừa nhận là mấy trăm năm trước lão đã giết sư tỷ của mình, rồi lóc xương của nàng, hay là lão không muốn thừa nhận chính xương của nàng đã biến lão trở thành người gánh vác Thiên Mệnh mới.”

Mọi người vốn dĩ chỉ muốn biết rốt cục người gánh vác Thiên Mệnh là ai, không ngờ khi vây lại xem lại nghe được chân tướng đáng sợ như vậy, nhất thời không thể tiếp nhận được.

Ngọc Trùng Cẩm lảo đảo bước ra từ trong đám người.

Hắn đi từng bước đến trước trận pháp, xem đi xem lại cảnh tượng đẫm máu kia, hắn tựa như đang tự hành hạ mình, lại phảng phất như đang xác nhận lại mọi chuyện.

Cuối cùng hắn cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía Ngọc Hoa Thanh, thấp giọng nói: “Phụ thân, đây... là thật sao?”

Đây là lần đầu tiên Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên người kiếm giả luôn kiêu ngạo này.

Ngọc Trùng Cẩm không biết mình đi đến trước mặt Ngọc Hoa Thanh như thế nào.

Hắn không dám nhìn vào mắt Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt lướt qua vai nàng mà hỏi Ngọc Hoa Thanh lại một lần nữa: “Đây là sự thật sao, phụ thân?”

Hai chữ phụ thân cuối cùng kia, mang theo ý tứ khẩn cầu.

Tất cả sự tự tin trước đây của Ngọc Hoa Thanh giờ đây khi đứng trước mặt Ngọc Trùng Cẩm lại mang theo một chút do dự.

Lão không né tránh ánh mắt Ngọc Trùng Cẩm, dừng lại một lát, sau đó mới nói: “Không phải, không phải thật.”

Ngọc Trùng Cẩm nhìn vẻ mặt Ngọc Hoa Thanh, ánh mắt hắn dần ảm đạm.

Hốc mắt hắn đỏ bừng nhưng lại cảm thấy khô khốc, đôi môi ngập ngừng nhất thời không nói nên lời.

Cuối cùng, hắn chỉ nhìn Ngọc Hoa Thanh, ảm đạm nói một câu: “Phụ thân, con... rất hiểu người.”

Bởi vì hiểu rõ, cho nên hắn biết, những thứ vừa rồi kia đều là thật.

Đều là sự thật a.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất khiến hắn khủng hoảng như thế, hắn không dám đối mặt.

Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất dừng lại trên người Ngọc Trùng Cẩm một lát, sau đó bình tĩnh dời đi.

Quay sang nói với Ngọc Hoa Thanh: “Xem ra Ngọc minh chủ đã hiểu?”

“Sở dĩ người gánh vác Thiên Mệnh hiến tế có tác dụng, là bởi vì trên người bọn họ có sức mạnh Bạch Trạch cường đại, cách Quỷ Cốc đoán mệnh tính ra mỗi đời người gánh vác Thiên Mệnh là những người xuất hiện trong thế hệ này và mang trong người huyết mạch Bạch cường đại nhất.”

Kỳ Niệm Nhất hơi rũ mắt: “Ẩn Tinh năm đó, ta sau này, bây giờ thay bằng xương cốt Ẩn Tinh trong người lão.”

Nàng nhìn Ngọc Hoa Thanh, lãnh đạm nói: “Khi Ngọc minh chủ mơ ước kiếm cốt của sư tỷ có từng nghĩ tới, xương cốt nàng mang vốn là xương cốt Bạch Trạch sau khi bị giết chết và phân ra.”

“Ngọc minh chủ, là lão tự tay đưa mình lên vị trí người gánh vác Thiên Mệnh, không ai bức bách lão cả.”

Ngọc Hoa Thanh bởi vì một câu nói này của nàng mà hoàn toàn sụp đổ.

Lão thở hổn hển thật mạnh, giọng nói khàn khàn giống như đất khô nứt nẻ nhiều năm không có mưa, không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, làm sao có thể.”

“Sao ả ta lại có liên quan với Bạch Trạch.”

Nhưng lão năm đó hoàn toàn không biết về chân tướng cái chết của Bạch Trạch.

Chân tướng kết thúc, sự tình vẫn chưa kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment