Nàng dùng một phần linh thức đưa vào thanh kiếm, nhưng rồi lại rời vào một kết cục đáng buồn, bên trong không hề có sự phản hồi.
Nàng bỗng chốc ngây người, ánh sáng của kiếm cứ thế bổ vào đầu, đem theo cả băng sương vụn vỡ, gần như có thể đông cứng hô hấp của Kỳ Niệm Nhất.
Dưới linh áp cực hạn, thân thể nàng cứng đến mức chẳng thể thể nhúc nhích, dựa vào bản năng của thân thể, nàng nhanh chóng bảo vệ phần eo khi sắp bị tấn công, tránh được ba luồng kiếm khí.
Kiếm khí của Ngọc Thanh Hoa đã làm cho chiếc vấn tóc bằng bạch ngọc của nàng bị vỡ vụn, mái tóc bạc của nàng nhanh chóng xõa xuống, vài sợi tóc mai nhẹ nhàng che đi cặp mắt màu vàng kim sắc sảo.
Trong nháy mắt, một nguồn năng lượng vừa mạnh mẽ mà dịu dàng phát ra từ sau lưng, lôi nàng xuống khỏi không trung, ném nàng về phía đài cao của thần cơ tiền trạm, vừa lúc bị Yến Hoài Phong bắt được.
Mặc Vô Thư rũ mắt, vẻ mặt toát lên vẻ sắc bén, ánh nhìn lạnh lẽo tựa như vầng trăng. Nháy mắt đưa Kỳ Niệm Nhất đến nơi an toàn, sau đó thế vào vị trí của nàng.
Trong tay hắn không có kiếm, nhưng ánh sáng của vạn kiếm đã quây quanh người hắn, tựa như hắn vốn chính là một thanh kiếm tuyệt thế.
Ngọc Hoa Thanh ngây người chớp mắt một cái, khó tin thốt lên: “Sao lại như thế.”
“Bí pháp ngọc gia ta, một khi dính lên người nào thì liên kết giữa người đó và bản mạng linh binh của chính mình đều sẽ bị cắt đứt, dù có là công pháp cũng không ngoại lệ, nhưng vì sao ngươi, có thể!”
Ngọc Hoa Thanh đã phẫn nộ đến cực điểm, hắn nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Thư, ánh mắt như muốn nhỏ máu ra ngoài.
Bọn họ vốn là người sinh ra trong cùng một thế hệ, khởi điểm của Mặc Vô Thư thậm chí còn kém hơn hắn rất nhiều, nhưng lúc nào cũng đi trước mặt hắn một bước.
Khi hắn đắc ý vì bản thân đã đạt đến Kiến Long Môn, thì Mặc Vô Thư đã sớm đạt đến Thiên Thu Tuế.
Sau khi hắn đặt đến Thái Hư Cảnh, Mặc Vô Thư cũng đã đạt đến Đại Thừa cảnh.
Đại Thừa, chỉ có một mình Đại Thừa.
Ngọc Hoa Thanh phát ra những nụ cười dữ tợn: “Bây giờ ta cũng là Đại Thừa rồi.”
Hắn vung kiếm tức giận chỉ: “Nhìn ta mà xem, Mặc Quân vang danh thiên hạ, ngươi có bản lĩnh lớn đến mức nào chứ.”
Ánh mắt của Mặc Vô Thư lạnh lùng liếc qua, tựa như chẳng xem lời nói của Ngọc Hoa Thanh ra gì,làm Ngọc Hoa Thanh tức giận không thôi.
Vô số người đều đang lảng tránh trên bục cao ở Thần Cơ tiền trạm, chứng kiến một màn quyết đấu giữa hai đại thừa cảnh duy nhất của đại lục.
Chẳng qua, không ai ngờ, mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ như thế.
Cảnh giới chiến đấu như thế này, cho dù là có thêm bốn vị Thái Hư cảnh cũng chẳng cản nổi.
Huống chi, sau khi bọn họ trúng chiêu của Ngọc Hoa Thanh thì không chỉ có một mình bản mạng linh binh mà đến việc vận chuyển công pháp cũng trở nên khó khăn.
Đạo Tôn hỏi: “Xin hỏi Ngọc thiếu minh chủ, làm sao có thể giải được chiêu này?”
Đôi môi Ngọc Sanh Hàn run rẩy, cứng đờ lắc đầu.
“Trừ khi……. Hắn chết.”
Nghe thấy thế, trái tim của bọn họ lập tức trầm xuống.
Rất rõ ràng, tình trạng hiện tại của hai người kia chính là ngươi không chết vậy thì chính là ta mất mạng.
Minh lão thái gia khó khăn thở ra một hơi: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt mà.”
“Ngay tại thời điểm thế này, mất đi một người đạt đại thừa cảnh, là tổn thất lớn thế nào với chúng ta chứ!”
Nghe hắn nói thế, sắc mặt của những người xung quanh liền có chút khó chịu.
Minh Nhiên lên tiếng phản bác: “Thái tổ phụ, nếu Ngọc Hoa Thành tiếp tục tồn tại, ông ta chẳng phải sẽ làm nhiều thứ như vậy nữa sao? Người cũng không nhìn xem, mấy năm nay ông ta đã làm cái gì.”
Minh Lão Thái gia nhất thời nghẹn họng, không cách nào trả lời nàng ta, bị chọc tức đến mức hất râu, trừng mắt.
Yến Hoài Phong đè bả vai Kỳ Niệm Nhất lại: “Niệm Niệm, ngươi cũng trúng chiêu rồi, giờ không cần qua đó nữa đâu.”