Rãnh sâu giữa đôi lông mày Kỳ Niệm Nhất vẫn chưa chịu giãn ra, nàng vuốt ve chuôi kiếm Phi Bạch, rồi tiếp tục lôi mấy thanh kiếm khác ra thử một chút, nhưng đều không ngoại lệ, linh lực nàng rót vào kiếm, hệt như lấy bùn bỏ biển, bị phân tán hoàn toàn.
Nàng còn cảm nhận được cả sự kháng cự của thanh kiếm đối với linh lực của chính mình.
Đối với một kiếm giả mà nói, chuyện này thật sự rất khó chịu.
Yến Hoài Phong ai ủi nói: “Yên tâm đi, Ngọc Hoa Thanh chỉ mới vừa đạt đến đại thừa cảnh thôi, nếu bàn về thực lực và kinh nghiệm, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của sư tôn.”
Kỳ Niệm Nhất từ từ lắc đầu: “Ta biết thực lực của sư tôn, nhưng Ngọc Hoa Thanh của hiện tại, sau khi trải qua lôi kiếp phi thăng, năng lực đã không giống như hồi trước nữa rồi.”
Trên bầu trời, ánh sáng của thanh linh kiếm rơi xuống hệt như những hạt mưa, vùng trời hoàng hôn ở Thâm Uyên, khiến bọn họ phải kinh hãi một phen.
Thương Lãng kiếm trong tay Mặc Vô Thư, vốn có ý cảnh khác so với các thanh kiếm của người bình thường.
Hắn trèo lên phía trên lớp băng cao lớn, Thương Lãng Kiếm như đã cảm nhận được mùi một vị tang thương.
Kim Đào Phách Ngạn và Bích Hải Triều Sinh có liên kết với nhau, Nguyệt Xuất Đông Sơn tẩm vào làm Vãn Lai Phong sầu khổ, năm chiêu thức của Thương Lãnh kiếm ở trong tay hắn tựa như có thể thiên biết vạn hóa, khiến không một ai có thể tưởng tượng nỗi, hắn sẽ ra chiêu gì tiếp theo.
Ngọc Hoa Thanh dùng toàn bộ sức lực để đánh trả, kiếm pháp của hắn cũng thế, đều là thứ mà mọi người chưa từng được nhìn thấy lần nào, những chiêu thức của hắn lại vô cùng mềm mại dính nhớp, lực đạo kỳ quái kia tựa như một khi dính lên thì sẽ không còn cách nào để gỡ xuống, cực kỳ khó giải quyết.
Điều khiến bọn họ càng khó tin là, dù Ngọc Hoa Thanh chỉ vừa mới tấn chức Đại Thừa cảnh, nhưng linh áp trên người lại chẳng cách biệt với Mặc Quân bao nhiêu.
Cuộc chiến giữa họ mãnh liệt vô cùng, chẳng ai có thể ra tay ngăn cản cả.
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất bình ổn, chăm chú quan sát, trầm giọng nói: “Nhị sư huynh, ta cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản đến thế.”
Lời nàng vừa dứt, liền thấy Ngọc Hoa Thanh trên không trung đã lộ ra sơ hở, hắn nghiêng người qua, khiến vành áo mở rộng, vừa lúc lộ ra vùng ngực, mệnh môn của chính mình.
Mặc Vô Thư đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội như thế, phóng thẳng kiếm, rồi nghiêng qua một chút, bàn tay tụ lại một nguồn linh triều mãnh liệt, nhanh chóng chém xuống.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nháy mắt bản thân đánh ra chiêu này, thân ảnh của Ngọc Hoa Thanh đột nhiên vẽ ra một độ cung kì lạ trên bầu trời, bất ngờ hiện lên sau khi nhận chưởng từ phía Mặc Vô Thư, rồi bất chợt đứng ngay bên cạnh Mặc Vô Thư, nhưng sau đó lại đánh úp về phía đài cao.
Động tác của hắn thật sự quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt đã phóng đến trước mặt tất cả mọi người, bọn họ lập tức vô thức xuất chiêu để ngăn cản, Kỳ Niệm Nhất cũng theo đó mà trở tay, nắm chặt thanh kiếm không thèm phản ứng gì với nàng này.
Kinh nghiệm sau khi giằng co một hồi với Ngọc Hoa Thanh, dù cho có ai đang nghi ngờ đi nữa, thì, ông ta thật sự là vì nàng mà tới đây.
Yến Hoài Phóng dựa theo bản năng mà tiến lên, chắn trước mặt nàng, thể tu chẳng sợ việc có thể vận chuyển công pháp hay không, thân thể cường tráng này ít nhất cũng có thể chắn giúp nàng vài chiêu.
Những người ở Thần Cơ đi theo sau Yến Hoài Phong, bảo vệ cho Kỳ Niệm Nhất.
Chỉ là không lường trước được, sau khi Ngọc Hoa Thanh dùng ánh mắt mang đầy lệ khí trừng mắt nhìn nàng một cái, thân anh liền nhanh chóng đi vòng, bắt được Ngọc Sanh Hàn đứng cách nàng không xa.
Rồi lập tức chẳng hề do dự bóp cổ Ngọc Sanh Hàn, xách hắn lên không trung, trực tiếp giơ kiếm đặt lên trước cần cổ của hắn, kiếm phong sắc nhọn chỉ cần ấn xuống một chút nữa thôi, đầu của Ngọ Sanh Hàn sẽ nhanh chóng nhẹ nhàng văng ra.