Từ sau khi hấp thu lực lượng của khung xương kia, nàng có thể cảm nhận được không lúc nào là trong lòng mình không có ngọn lửa bập bùng, khiến lòng nàng không khỏi sinh ra cảm giác hơi nôn nóng.
Dường như lực lượng này muốn xé nàng ra làm đôi, một nửa là nàng lúc tỉnh táo và nửa còn lại thuộc về lực lượng Bạch Trạch.
Nàng lại điều tức lần nữa, thu liễm lại toàn bộ hơi thở, sau đó lại đọc thầm Thanh Tĩnh Kinh mấy lần rồi mới cảm thấy tâm trạng của mình ổn định lại một chút.
Bạch Trạch bình tĩnh nói: "Hiện tại trong cơ thể ngươi, lực lượng của ta đã sắp vượt qua lực lượng của bản thân ngươi rồi, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi sẽ không cân bằng được nữa."
Nếu không cân bằng được hai lực lượng xung đột này thì sẽ dẫn đến chuyện cái này giảm cái kia tăng.
Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt trả lời: "Trong lòng ta tự biết."
Bạch Trạch nói nhỏ: "Nhân loại kỳ quái."
Rõ ràng kháng cự việc trở thành nó như thế, nhưng lại dẫn nó vào trong cơ thể của mình, dùng chính cơ thể mình để làm vật dẫn của nó.
Hai ý thức, hai loại lực lượng giằng xé nhau như thế, chẳng lẽ nàng không thấy đau hay sao?
Kỳ Niệm Nhất giống như cảm nhận được suy nghĩ của Bạch Trạch vậy, bình tĩnh trả lời: "Có một chút."
"Nhưng đau đớn lại giúp ta tỉnh táo."
Cái mà nàng cần nhất bây giờ chính là giữ tỉnh táo.
Sau khi hoàn toàn bình phục lại, Kỳ Niệm Nhất tiến vào nội thị, một lần nữa xem kỹ lại tu vi của mình, nhưng tình huống trong Tử Phủ của nàng lúc này, đến chính nàng cũng nhìn không thấu.
Tử Phủ lơ lửng bên trên khí hải, Nguyên Anh thì cuộn tròn bên trong Tử Phủ.
Nguyên Anh vốn nên có màu vàng nhạt, bây giờ lại ánh một chút màu trắng ấm áp thần thánh dịu dàng, mà ngay cả mặt mày cũng rõ ràng hơn rất nhiều, trông càng giống nàng hơn.
Từ lúc mới vào Kiến Long Môn, tứ chi của nàng, nhất là kiếm cốt hai tay đã được rèn luyện xong, bây giờ hấp thu cỗ lực lượng từ khung xương kia, quá trình rèn cốt của nàng trực tiếp lướt qua giai đoạn khó khăn nhất, xương cốt cả người đều đã hoàn thành việc rèn cốt.
Bên trong Tử Phủ của nàng tràn ngập kiếm khí cuồng bạo, tất cả đều bị nàng áp chế xuống, lúc này mới không đến mức tán loạn trong cơ thể, có lẽ là hình thành do va chạm của hai cỗ lực lượng.
Mà tu vi ban đầu của nàng, sao khi hòa với lực lượng Bạch Trạch thì đến cả nàng cũng không biết rõ, tu vi của mình bây giờ như thế nào.
Chỉ có thể cảm nhận được, so với trước trận chiến kia, nàng đã mạnh hơn rất nhiều rồi.
Nàng nhắm mắt thu lại hơi thở, thả ra linh thức, linh thức trải rộng ra, không ngờ lại trực tiếp bao trùm khắp đại lục.
Từ đỉnh Thương Hoàn đến dãy núi cao vút tận mây ở Tây Châu, từ cát vàng không nhìn thấy điểm cuối ở Mạc Bắc đến thú dữ đang gầm lên ở đồng bằng Lưu Hỏa của Nam Cảnh, cuối cùng dừng lại ở Thâm Uyên vừa chấm dứt một trận đại chiến.
Toàn bộ đại lục đều chìm vào mùa đông rét buốt, gió đông ác liệt giống như đang gào khóc.
Lần này nàng phóng thích linh thức, thậm chí có thể cảm nhận được những chi tiết nhỏ không đáng kể trong biểu cảm của mỗi người, nhìn thấy mọi người khóc lóc thảm thiết và thẫn thờ vì trời đông giá rét xảy ra bất ngờ, không biết kế tiếp nên đi nơi nào.
Dù là tu sĩ hay là người thường thì toàn bộ đại lục cũng đang chìm trong sự tĩnh mịch, không nhìn thấy một chút cơ hội sống sót nào.
Lúc này vốn nên là mùa xuân sức sống dồi dào nhất.
Lúc linh thức được thả ra thì hơi ngừng lại ở vài chỗ trên lục địa, lúc linh thức thử nơi này thì Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được trái tim hơi nóng lên trong chớp mắt, giống như đang kêu gọi nàng.
Thu hồi linh thức, nàng bình tĩnh mở mắt ra, vừa đứng lên đã thấy một linh thể phi thân xông vào, rồi nhẹ nhàng rơi xuống mép giường của nàng.