Thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt Vân Dã lập tức sáng lên: "Cảm giác thế nào?"
Kỳ Niệm Nhất cười nhẹ: "Rất tốt, không có gì đáng ngại."
Bạch Trạch trong lòng nàng lắc đầu, nói với vẻ khó hiểu: "Rõ ràng tình trạng của ngươi rất kém, tại sao không nói cho hắn biết?"
Vân Dã cũng cười tới mức mặt mũi cong cong như trăng rằm, đang chặt mười ngón tay với nàng, nói với vẻ thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đã ngủ bảy ngày rồi."
Kỳ Niệm Nhất hiểu ra: "Khó trách cảm giác chân mềm nhũn ra."
Vân Dã liên tục gật đầu, mở cửa sổ ra hết, hủy bỏ kết giới trong phòng, không khí trong lành lạnh lẽo ở bên ngoài tràn vào phòng từng chút, làm cho Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được tình huống thực tế ở bên ngoài hiện giờ.
"Tất cả mọi người chờ ngươi mấy ngày rồi." Vân Dã cười nhẹ rồi nói: "Hôm qua Hoài Du còn nói, nếu hôm nay ngươi không tỉnh thì sẽ đuổi đám ăn không ngồi rồi kia xuống dưới chân núi làm đầy tớ, Vẫn Tinh Phong không chứa người ăn chực."
Không cần hỏi thì Kỳ Niệm Nhất cũng biết đại khái là ai đang đợi nàng, nàng cười với vẻ bất đắc dĩ, thay một bộ quần áo sạch sẽ ở sau bình phong rồi mới đi vào rừng trúc cùng với Vân Dã.
Bạch Trạch lại tò mò: "Kỳ quái, hai người các ngươi có khế ước bản mạng, hắn cũng có thể cảm ứng được tình huống cơ thể ngươi bây giờ, tại sao lại tránh không nói?"
Kỳ Niệm Nhất khựng lại, trả lời: "Bởi vì hắn biết ta không muốn nói, vậy nên không hỏi ta."
Bạch Trạch yên lặng trong chốc lát rồi nói với vẻ khó hiểu: "Nhân loại các ngươi đúng là khó hiểu thật."
Kỳ Niệm Nhất thấy đau đầu.
Nàng ấn mi tâm rồi nghĩ, có vẻ nuôi một vị Thần Minh đúng là chuyện rất phiền toái.
Kỳ Niệm Nhất bất đắc dĩ nói: "Là do vấn đề mà ngài quan tâm luôn kỳ lạ."
Lần này mất rất lâu mà Bạch Trạch vẫn chưa nói chuyện, một lát sau mới "À" nhỏ một tiếng.
Chẳng biết tại sao, giọng điệu đó còn mang theo chút tủi thân.
Toàn bộ đại lục quay về trời đông giá rét, Vẫn Tinh Phong cũng không ngoại lệ, măng xuân vốn đã nhú ra lúc nhúc trong rừng trúc phía sau núi cũng bị đông chết vì trận tuyết lớn mấy ngày nay.
Lục Thanh Hà đang quét tuyết trong rừng trúc, ở giữa đã dọn ra một khu đất trống, Yến Hoài Phong ngồi xổm trong đó nướng khoai, xung quanh toàn là mùi thơm ngọt ngào. Ôn Hoài Du ngồi trên ghế đá nhặt dược liệu, mèo cam thì ghé vào bên tay hắn, híp mắt ngủ gật với vẻ biếng nhác.
Thấy cảnh tượng này, đột nhiên Kỳ Niệm Nhất cảm thấy tâm trạng ủ dột nhiều ngày qua, tự dưng được giải phóng một chút.
Nghe thấy tiếng bước chân, Yến Hoài Phong ngẩng đầu, lấy một củ khoai lang từ trong đống lửa, lăn một vòng trong tuyết, sau khi không còn bỏng tay thì đưa cho Kỳ Niệm Nhất, cười lộ ra hàm răng trắng: "Mau nếm thử đi."
Khoai nướng mềm mại thơm ngọt vào miệng, ấm từ dạ dày cho đếm trái tim.
Ôn Hoài Du nhíu mày nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất trong chốc lát: "Bây giờ tu vi của muội... Tại sao ta hoàn toàn nhìn không thấu."
Nghe vậy, Yến Hoài Phong và Lục Thanh Hà cũng đánh giá một phen.
"Đúng vậy nhỉ, đưa linh thức đi thăm dò giống như rơi vào biển sâu, không nhìn ra được cái gì cả, sâu không lường được."
Kỳ Niệm Nhất: "Tu vi của ta, bây giờ đến chính ta còn không nhìn thấu được."
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, là Tiêu Dao Du và Mộ Vãn nhanh chóng chạy tới.
Kỳ Niệm Nhất thấy dáng vẻ khẩn trương hai người bọn họ nôn nóng thì giơ khoai lang nướng lên và nói: "Nếm thử không?"
Vài phút sau, Ôn Hoài Du nhìn một đám người ngồi xổm trước đống lửa ăn khoai lang nướng mất hết hình tượng, quay đầu đi xem như mình không thấy được.
Tiêu Dao Du cảm động đến mức sắp khóc ra: "Có thể chừa cho ta một cái sân nhỏ ở Vẫn Tinh Phong các ngươi được hay không, khi nào ta rảnh thì tới đây để ở."
Ý đồ muốn ăn chực uống chực của nàng ta quá rõ ràng, Ôn Hoài Du a nhẹ một tiếng, ánh mắt không dao động, bình tĩnh nói: "Tiền thuê mỗi tháng là năm ngàn linh thạch cực phẩm."