Ngọc Trùng Cẩm nhíu mày: “Vậy ngài nói có lòng tin, là vì...”
Khóe miệng của Thiên Cơ Tử hiện lên ý cười: “Bởi vì có người nói nàng ấy đã tìm được cách giải quyết rồi, ta lựa chọn tin tưởng nàng, chỉ thế mà thôi.”
Nghe thấy chữ "nàng ấy" trong miệng Thiên Cơ Tử, ánh mắt của Ngọc Trùng Cẩm lập tức run lên.
Thiên Cơ Tử đặt bàn tính sang một bên, nghiêm mặt nói: “Được, vấn đề này ta không trả lời được cho ngươi, hỏi chuyện khác đi.”
Không ngờ tới, lần này Ngọc Trùng Cẩm suy tư một lúc, vậy mà trực tiếp đứng dậy: “Đa tạ tiền bối, trừ chuyện này ra, ta không có gì muốn hỏi nữa.”
Thiên Cơ Tử khoanh tay, tựa lưng vào ghế ngồi, cạn lời nói: “Cả đám các ngươi, thật sự hoàn toàn không xem Quỷ Cốc của chúng ta ra gì đúng không.”
Mở miệng ngậm miệng đều là, ta không có gì muốn hỏi, ta không muốn biết, biết những chuyện này cũng vô dụng.
Trên mặt của Ngọc Trùng Cẩm lộ ra một chút chần chờ, cuối cùng kiên định lắc đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi, nếu tiền bối không có gì chuyện khác, ta xin cáo từ trước.”
Thiên Cơ Tử thở dài một tiếng: “Ngươi vẫn nên ngồi xuống trước một lát đi.”
Hắn vươn tay, lần nữa rót nước trà cho Ngọc Trùng Cẩm, sau đó mở miệng, vậy mà là trực tiếp một câu: “Tiên cốt và kiếm cốt trời sinh của ngươi và huynh trưởng của ngươi, đúng là đều có liên quan đến xương Bạch Trạch do phụ thân ngươi cướp đoạt mà có.”
Cơ thể của Ngọc Trùng Cẩm rõ ràng run rẩy, Thiên Cơ Tử lại nói tiếp: “Nhưng cũng không phải Ngọc Hoa Thanh cướp đoạt tới cho các ngươi, mà là các ngươi trời sinh mà có, về chuyện này thì không thể nghi ngờ.”
Tay cầm chén trà của Ngọc Trùng Cẩm run rẩy thật nhẹ, hắn ta không nói một lời, nghe Thiên Cơ Tử tiếp tục nói.
“Di hài của Bạch Trạch phân tán khắp nơi, giống như máu của hắn, có thể truyền cho thế hệ sau này. Tiên cốt của ngươi là di truyền từ xương Bạch Trạch mà có, giống như những người mang năng lực huyết mạch ở Nam Cảnh.”
Ngọc Trùng Cẩm gắt gao nắm chặt nắm tay, dùng sức đến mức khớp xương đều trắng bệch.
Thiên Cơ Tử nói xong, uống một ngụm trà, mới tiếp tục nói: “Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ hỏi ta để chứng thực, trong trận pháp ngày ấy, những chuyện phụ thân ngươi đã làm, rốt cuộc có phải là sự thật hay không.”
Dù sao thì đến nay vẫn có không ít người cảm thấy đây chỉ là một vở kịch do hắn và Niệm Nhất dựng nên.
Trong toàn bộ quá trình, Ngọc Trùng Cẩm không nói một lời, nhưng khi nghe thấy những lời này của Thiên Cơ Tử, mới trầm giọng nói: “Ta... rất hiểu phụ thân của ta, ngày ấy ta từng hỏi ông ấy, dù cho ông ấy có phủ nhận, thì ta cũng biết...”
Hắn ta hít sâu một hơi, giọng nói phát run, đau khổ nói: “Vậy tất cả mọi chuyện đều là sự thật.”
Thiên Cơ Tử hỏi: “Sau này, ngươi định sẽ thế nào?”
Đây vẫn là lần đầu tiên, có người đứng ở trước mặt hắn, cái gì cũng không hỏi, ngược lại còn làm hắn phải hỏi đông hỏi tây.
Ngọc Trùng Cẩm trầm ngâm một lúc, không trực tiếp trả lời Thiên Cơ Tử, ngược lại nói: “Đa tạ Thiên Cơ Tử các hạ đã giải thích nghi hoặc.”
Hắn ta đứng dậy trịnh trọng hành lễ, rồi sau đó biến mất bên trong bóng đêm mênh mang.
Thiên Cơ Tử nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, và quỹ đạo ngôi sao không ngừng thay đổi trên người hắn ta, lần đầu tiên sinh ra chút chờ mong.
Rất chờ mong xem đứa nhỏ này, tương lai sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào.
...
Mấy ngày không gặp, Tiên Minh đìu hiu đến mức mắt thường cũng có thể thấy được.
Người bên trong vội vàng lui tới, vội vàng rời đi, vội vàng phủi sạch quan hệ, con đường bao la mờ mịt phía trước, hiếm có những người bằng lòng kiên trì cùng xây dựng lại Tiên Minh, tất cả đều không giống nhau.
Sắc mặt của Ngọc Sanh Hàn vẫn tái nhợt, không có chút huyết sắc.
Mặc Vô Thư nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Đầu ngón tay hắn hiện ra một trận bàn mỉm cười, trận bàn đó hóa thành một luồng ánh sáng, tiến vào trong cơ thể của Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Sanh Hàn.