Những tia sáng ấm áp này, sau khi tiến vào trong cơ thể, cũng không có bất cứ phản ứng khác thường nào.
Nhưng hai người đều cảm nhận được trong lòng nhẹ nhàng hơn.
Giống như có sợi dây vô hình nào đó bị cắt đi.
Đồng Tâm Khế khiến vận mệnh của hai người họ quấn quanh, đã được giải trừ, vậy mà đơn giản như thế.
Ngọc Sanh Hàn ngẩn ngơ nhìn hai tay của chính mình, hiện ra một nụ cười chân thành hiếm có.
Hắn cười đến mức không còn hình tượng, hàm răng đều lộ hết ra, nhưng lại chỉ khiến người ta cảm nhận được sự vui sướng từ tận đáy lòng.
Mặc Vô Thư trầm giọng nói: “Cho dù như thế nào, ta cũng phải xin lỗi ngươi.”
“Vô cớ khiến ngươi bị cuốn vào trong trận tranh chấp này, bị tai bay vạ gió nhiều năm như vậy.”
Ngọc Sanh Hàn chậm rãi lắc đầu: “Bây giờ nói những chuyện này, không còn quan trọng nữa.”
Hắn lại lần nữa nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, đây là lần đầu tiên hắn không mang theo bất cứ lý do và ánh mắt gì, nhìn thẳng vào vị hôn thê ngày trước.
Chuyện giữa bọn họ, là một cái kết không thể nói rõ ai đúng ai sai.
Là phụ thân của hắn muốn giết nàng trước, cho nên Mặc Quân mới buộc chặt tất cả những chuyện này lên người hắn.
Sự thay đổi của phụ thân, sự lạnh nhạt của ông ấy với người nhà, còn có áp lực nàng gánh trên lưng, mọi chuyện đều vướng mắc vào nhau, hắn thậm chí còn không nghĩ tới vẫn có cách có thể không cắt đứt bất cứ một sợi dây nào, mà có thể cởi bỏ thứ vận mệnh quấn lấy nhau này.
Nhưng mà nàng đã làm được.
Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng nói: “Hai mươi năm trôi qua, ta vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngươi, đồng thời... cũng chán ghét ngươi.”
Bây giờ cuối cùng thì hắn cũng đã có thể buông bỏ tất cả, một lần nữa tán thưởng người này.
Muốn trở thành người giống như nàng.
Kỳ Niệm Nhất trầm ngâm một lúc, rồi nói với Mặc Vô Thư: “Sư tôn, ta muốn nói chuyện riêng với hắn mấy câu.”
Mặc Vô Thư biết điều để lại không gian riêng cho bọn họ.
Ngọc Sanh Hàn có chút kinh ngạc, không biết bọn họ còn có chuyện gì cần phải nói riêng.
Kỳ Niệm Nhất đi thẳng vào vấn đề: “Giải pháp khác của Đồng Tâm Khế là gì?”
Ngọc Sanh Hàn ngạc nhiên.
Trong mắt Kỳ Niệm Nhất hiện vẻ hiểu rõ: “Ngươi đã tìm được cách giải trừ rồi, đúng không.”
Ngọc Sanh Hàn im lặng một lúc, hỏi: “Làm sao ngươi biết được.”
Kỳ Niệm Nhất: “Cứ xem như là ta đoán ra đi, có tiện nói cho ta biết không?”
Ánh mắt của Ngọc Sanh Hàn đảo qua một bên, sau đó mới thấp giọng nói: “Không có gì không thể nói, nếu không phải người thi thuật tự tay giải trừ, thì Đồng Tâm Khế cũng chỉ có một cách giải quyết cuối cùng.”
“Hai người bị kết Đồng Tâm Khế, trong đó một phía tự tay giết chết đối phương, hoặc là... tự giết chết chính mình.”
Kỳ Niệm Nhất lộ ra sắc mặt quả nhiên là thế.
Cho nên trong Thiên Mệnh Thư, Ngọc Sanh Hàn đã giết nàng, nhưng lại không bị liên lụy.
Cho nên ngày ấy khi Ngọc Sanh Hàn bị Ngọc Hoa Thanh bắt đi, cuối cùng đã lựa chọn tự sát, cũng không phải vì khiến nàng chết cùng, mà là vì mạnh mẽ giải trừ Đồng Tâm Khế.
Nàng nhớ lại những gì được viết trong sách, rồi nhìn lại tình hình hiện tại của bọn họ lúc này, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Kỳ Niệm Nhất lại hỏi: “Trừ cái này ra, có phải Đồng Tâm Khế vẫn còn có bí mật khác không?”
Ngọc Sanh Hàn bất đắc dĩ nói: “Sao chuyện gì ngươi cũng biết thế?”
Hắn đơn giản nói thẳng: “Ngoại trừ bị động kết nối với nhau, thì người bị thi thuật có thể sử dụng Đồng Tâm Khế để làm một số chuyện.”
Hắn giải thích: “Có lẽ chính là, chuyển vết thương của bản thân lên người của đối phương, hoặc là chuyển vết thương của đối phương lên người mình.”
Kỳ Niệm Nhất khẽ gật đầu, hỏi ngược lại: “Ngày đó tại sao ngươi không dùng?”
Trong lòng hai người biết rõ, nàng đang nói đến ngày nào.
Ngọc Sanh Hàn im lặng một lúc, bất đắc dĩ nói: “Tại sao phải sử dụng chứ?”