Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 78 - Chương 78.

Chương 78. - Chương 78. -

Nhịp tim nàng đập nhanh hơn bình thường, nháy mắt trở nên căng thẳng.

Thanh kiếm này… biết nói?

Nghĩ đến đây, lại nghe thấy thanh kiếm trước mặt cất tiếng: “Vì sao ngươi tới đây?”

Kỳ Niệm Nhất hít sâu một hơi.

Thanh kiếm này thật sự biết nói.

Kiếm biết nói có nghĩa là gì?

Kỳ Niệm Nhất không dám nghĩ tiếp, nàng an ủi chính mình, sự việc chưa xác định thì không cần vui sớm, nhỡ nó không phải kiếm linh thì sao?

Vì vậy nàng cố lấy giọng, trịnh trọng nói: “Ta vì ngươi mà đến.”

Lần này thanh kiếm trước mặt phun ra một câu: “Hửm? Thật không? Ta không tin.”

Giọng điệu Kỳ Niệm Nhất thành khẩn thêm một chút, nàng nói ra từng câu từng chữ, giống như thanh kiếm trước mặt là tình yêu cả đời của nàng: “Cực kỳ chân thật, ta tới là để lấy ngươi.”

“Lấy, lấy ta?” Thanh kiếm giật mình hoảng sợ.

Lần này, thanh kiếm im lặng rất lâu, lâu tới mức Kỳ Niệm Nhất tưởng nó muốn giả chết, nàng bắt đầu tự hỏi có nên trực tiếp đoạt kiếm rời đi hay không, lại nghe thanh kiếm ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này… chuyện này không tốt lắm đâu, tiểu nương tử tuổi còn trẻ.”

Đôi mắt Kỳ Niệm Nhất sáng lên.

Nàng âm thầm suy nghĩ, không hổ là thần kiếm trong truyền thuyết, nói chuyện làm việc rất có hiệu suất, bây giờ đã bắt đầu tiến vào giai đoạn thảo luận.

Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu mình muốn lấy kiếm, hơn nữa còn là bản mệnh kiếm, đối với nàng mà nói thì đó là chính cung Hoàng Hậu, thật sự nên lấy ra chút thành ý, vì vậy nàng nói: “Không nhỏ, ta vừa tròn mười tám, bên nhà ta có rất nhiều tiểu nương tử bằng tuổi ta đều đã bàn chuyện hôn sự, người tu hành chúng ta không so đo chuyện tuổi tác, nếu không với tuổi như ta đã xem là trễ rồi.”

Nàng nói xong bèn thử thăm dò hỏi: “Tuổi ta như thế, ngươi thấy thế nào?”

Không biết vì sao nàng cảm thấy thanh kiếm dường như bắt đầu nóng lên, thậm chí nàng còn cảm nhận được nhiệt ý mơ hồ từ nó, không chờ nàng tìm hiểu rõ nguyên nhân, thanh kiếm lại nói: “Tiểu nương tử làm như vậy, người lớn trong nhà cho phép sao?”

Kỳ Niệm Nhất lập tức nói: “Đương nhiên là cho phép rồi, là sư tôn bảo ta tới đây lấy ngươi, chuyện này toàn bộ sư môn của ta đều biết.”

Thanh kiếm lại im lặng một cách quỷ dị, giống như bị sự việc lạ lùng này làm kinh sợ không nói nên lời.

Thấy nó im lặng, Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ, sợ là mình không đủ thành ý, dù sao cũng là thần kiếm đại danh đỉnh đỉnh, nàng hiện giờ mới gần Kim Đan, sợ là đối phương cảm thấy thực lực của kiếm chủ này quá yếu, không muốn lập khế ước với nàng.

Nàng đứng tại chỗ, bắt đầu giới thiệu lai lịch bản thân.

“Ta họ Kỳ, tên Niệm Nhất, là nhân sĩ Trung Châu, trong nhà có chút tài sản, cũng coi như có chút danh tiếng, vì vậy ta cũng tính là khá giả, ngươi không cần lo lắng về vật chất.”

Kỳ Niệm Nhất nói xong, lại nghĩ mới gặp lần đầu mà nói mấy thứ này có chút tục khí, thần kiếm sẽ không thích, lại nhanh chóng nói:

“Ta là đệ tử Thương Hoàn, sư môn ở Vẫn Tinh Phong, phía trên có ba sư huynh và một sư tôn chưa từng gặp mặt, tu hành mười bốn năm, học kiếm mười bốn năm, chưa nghỉ ngày nào, hiện giờ đã học được bốn thức trong năm thức của Thương Lãng Kiếm, tu vi trung kỳ Kim Đan, ở Đông Châu cũng coi như có thiên phú không tệ.”

Nàng chờ mong nhìn thanh kiếm, thanh âm nhẹ nhàng, tựa như sợ quấy nhiễu đối phương, nàng hỏi: “Vậy… vậy nên ngươi có thể hiện thân cho ta thấy được không?”

Nàng hỏi như vậy cũng chỉ là muốn thử xem thần kiếm thật sự có kiếm linh hay không.

Dù sao nàng chưa bao giờ gặp được kiếm có kiếm linh, không biết rõ kiếm linh đến cuối cùng là hình thức tồn tại như thế nào.

Nàng chỉ suy đoán, thần kiếm biết nói, biết suy nghĩ thì đã xem như có kiếm linh, hay là đối phương còn có linh thể, chẳng qua là chưa xuất hiện?

Vừa nghĩ đến đây, nàng chợt nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dài thườn thượt.

“Ta kiếm dài ba thước bảy tấc, ở Vô Vọng Hải đã 300 năm, không có bạn bè, không có quá khứ cũng không có tương lai, ta là thanh kiếm bị nguyền rủa, nhiều đời kiếm chủ tất cả đều chết oan uổng, cho dù là vậy, ngươi vẫn muốn lấy ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment